Công Vụ Các Sứ Đồ: Chương 26

Từ Thư Viện Tin Lành
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch Việt Ngữ

1. Sau đó vua Ạc-ríp-pa đã nói với Phao-lô: “Ngươi được phép biện hộ cho chính mình.” Sau đó Phao-lô đã đưa tay ra, và bắt đầu biện hộ:

2. “Tâu vua Ạc-ríp-pa! Thật là may mắn cho tôi hôm nay được hiện diện trước mặt vua, để tự biện hộ về tất cả những điều mà người Do Thái đã cáo buộc tôi; 3. đặc biệt là vì vua biết rõ mọi phong tục cũng như những vấn đề tranh cãi của người Do Thái. Do đó, xin vua hãy kiên nhẫn nghe tôi. 4. Thật vậy, nếp sống của tôi từ lúc còn thanh niên - bắt đầu từ quốc gia của tôi, cũng như tại Giê-ru-sa-lem - tất cả đều được người Do Thái biết. 5. Nếu họ muốn tường trình, thì điểm đầu tiên mà họ biết về tôi đó là tôi đã sống như một người Pha-ri-si, là phái nghiêm nhặt nhất trong tôn giáo của chúng tôi. 6. Tôi đứng đây để bị xét xử ngay lúc nầy, đó là vì niềm hy vọng nơi lời hứa mà Đức Chúa Trời đã lập với tổ phụ của chúng tôi. 7. Chính vì lời hứa đó mà mười hai chi tộc của chúng tôi đã lấy lòng nhiệt thành phục vụ ngày và đêm, và hy vọng để được hưởng. Tâu vua! Chính vì niềm hy vọng đó mà tôi bị người Do Thái tố cáo. 8. Nếu Đức Chúa Trời làm cho người chết sống lại, tại sao quý vị tại đây nghĩ rằng đó là điều không thể tin được?

9. Thật vậy, chính tôi đã nghĩ rằng tôi phải làm nhiều việc để chống lại danh Jesus, người Na-xa-rét. 10. Tôi đã làm như vậy tại Giê-ru-sa-lem. Dựa vào thẩm quyền mà tôi đã nhận nơi các thượng tế, tôi đã tống giam rất nhiều thánh đồ trong các nhà tù, sau đó tôi cũng đã bỏ phiếu tán đồng để đưa họ vào chỗ chết. 11. Tôi thường trừng phạt họ trong các hội đường ở khắp mọi nơi, rồi tôi buộc họ phạm thượng. Trong cơn cuồng nộ quá mức chống lại họ, tôi đã bách hại họ đến tận các thành phố ngoại quốc.

12. Với nhận thức như vậy, cùng với thẩm quyền và sự ủy nhiệm của các thượng tế, tôi đã đi đến Đa-mách. 13. Trên đường đi, vào lúc giữa trưa, tâu vua, tôi thấy có một ánh sáng từ trời, sáng rực như mặt trời, chói lòa chung quanh tôi, và những người cùng đi. 14. Tất cả chúng tôi đã ngã xuống đất, tôi nghe có một giọng nói phán với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ, rằng: ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ! Tại sao ngươi bắt bớ Ta? Bởi vì đá vào mũi nhọn thì thật khó chịu cho ngươi.’ 15. Và rồi tôi thưa: ‘Thưa Chúa! Ngài là ai?’ Chúa phán: ‘Ta là Jesus mà ngươi đang bách hại. 16. Nhưng hãy chỗi dậy và đứng trên chân của ngươi, bởi vì Ta đã hiện ra với ngươi chính vì mục đích này, là để lập ngươi làm đầy tớ và làm nhân chứng về những điều ngươi đã thấy nơi Ta, và về những điều Ta sẽ tỏ cho ngươi biết. 17. Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi dân nầy và những người ngoại quốc, là nơi Ta sẽ sai ngươi đến 18. để mở mắt của họ, để chuyển họ từ tối tăm qua ánh sáng, từ quyền lực của Sa-tan đến cùng Đức Chúa Trời; để nhờ đức tin nơi Ta, họ có thể nhận được sự tha tội và được thừa kế cùng với các thánh đồ.’

19. Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vì vậy, tôi không dám bất tuân một khải tượng thiên thượng; 20. nhưng tôi đã giảng trước hết cho những người tại Đa-mách, cho cả Giê-ru-sa-lem và tất cả vùng Giu-đê, rồi cho những người ngoại quốc, hãy ăn năn và quay về với Đức Chúa Trời, và hãy thực hiện những công việc xứng đáng với sự ăn năn. 21. Chính vì những việc này, người Do Thái đã bắt tôi trong đền thờ, và dự định giết tôi. 22. Tôi đã nhận sự cứu giúp của Đức Chúa Trời cho đến ngày nay, và vì vậy, tôi đang đứng tại đây để làm chứng cho những nhân vật trọng đại cũng như những người thấp hèn, tôi không nói điều gì khác hơn là điều mà cả các tiên tri và Môi-se đã nói phải xảy ra: 23. Tức là Đấng Christ trước hết phải chịu thương khó, rồi sống lại từ cõi chết, và Ngài rao truyền ánh sáng cho cả dân Do Thái cũng như cho những người ngoại quốc.”

24. Khi ông đang nói những điều này để tự biện hộ, thì Phê-tu nói thật lớn: “Phao-lô! Ngươi mất trí rồi! Ngươi đã học quá nhiều cho nên loạn trí!” 25. Nhưng Phao-lô đã trả lời: "Thưa ngài Phê-tu! Tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật và minh mẫn. 26. Bởi vì đức vua biết rõ những điều nầy cho nên tôi đã mạnh dạn tâu với người; vì tôi tin chắc rằng không có điều nào mà đức vua không biết, bởi vì mọi việc đó đã không được thực hiện trong một nơi xó xỉnh. 27. Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vua có tin các tiên tri không? Tôi biết ngài tin!”

28. Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô: “Chỉ trong một thời gian rất ngắn, ngươi tưởng có thể thuyết phục được ta trở thành một Cơ Đốc nhân hay sao.” 29. Phao-lô tâu: “Dù cho dài hay ngắn, tôi cầu xin Đức Chúa Trời rằng: Không phải chỉ có ngài, nhưng tất cả những người nghe tôi hôm nay đều trở nên giống như tôi, ngoại trừ cái xiềng nầy mà thôi!”

30. Sau đó vua, tổng đốc, Bê-rê-nít, và những người cùng ngồi với họ đã đứng dậy. 31. Khi họ ra về, họ nói với nhau: “Người nầy không đáng để bị giết hay mang gông cùm.” 32. Sau đó vua Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu: “Nếu chưa khiếu nại lên Sê-sa thì người nầy có thể tha .”

Bản Dịch Đại Chúng

Sau đó vua Ạc-ríp-pa đã nói với Phao-lô: “Ngươi được phép biện hộ cho chính mình.” Sau đó Phao-lô đã đưa tay ra, và bắt đầu biện hộ:

“Tâu vua Ạc-ríp-pa! Thật là may mắn cho tôi hôm nay được hiện diện trước mặt vua, để tự biện hộ về tất cả những điều mà người Do Thái đã cáo buộc tôi; đặc biệt là vì vua biết rõ mọi phong tục cũng như những vấn đề tranh cãi của người Do Thái. Do đó, xin vua hãy kiên nhẫn nghe tôi. Thật vậy, nếp sống của tôi từ lúc còn thanh niên - bắt đầu từ quốc gia của tôi, cũng như tại Giê-ru-sa-lem - tất cả đều được người Do Thái biết. Nếu họ muốn tường trình, thì điểm đầu tiên mà họ biết về tôi đó là tôi đã sống như một người Pha-ri-si, là phái nghiêm nhặt nhất trong tôn giáo của chúng tôi. Tôi đứng đây để bị xét xử ngay lúc nầy, đó là vì niềm hy vọng nơi lời hứa mà Đức Chúa Trời đã lập với tổ phụ của chúng tôi. Chính vì lời hứa đó mà mười hai chi tộc của chúng tôi đã lấy lòng nhiệt thành phục vụ ngày và đêm, và hy vọng để được hưởng. Tâu vua! Chính vì niềm hy vọng đó mà tôi bị người Do Thái tố cáo. Nếu Đức Chúa Trời làm cho người chết sống lại, tại sao quý vị tại đây nghĩ rằng đó là điều không thể tin được?

Thật vậy, chính tôi đã nghĩ rằng tôi phải làm nhiều việc để chống lại danh Jesus, người Na-xa-rét. Tôi đã làm như vậy tại Giê-ru-sa-lem. Dựa vào thẩm quyền mà tôi đã nhận nơi các thượng tế, tôi đã tống giam rất nhiều thánh đồ trong các nhà tù, sau đó tôi cũng đã bỏ phiếu tán đồng để đưa họ vào chỗ chết. Tôi thường trừng phạt họ trong các hội đường ở khắp mọi nơi, rồi tôi buộc họ phạm thượng. Trong cơn cuồng nộ quá mức chống lại họ, tôi đã bách hại họ đến tận các thành phố ngoại quốc.

Với nhận thức như vậy, cùng với thẩm quyền và sự ủy nhiệm của các thượng tế, tôi đã đi đến Đa-mách. Trên đường đi, vào lúc giữa trưa, tâu vua, tôi thấy có một ánh sáng từ trời, sáng rực như mặt trời, chói lòa chung quanh tôi, và những người cùng đi. Tất cả chúng tôi đã ngã xuống đất, tôi nghe có một giọng nói phán với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ, rằng: ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ! Tại sao ngươi bắt bớ Ta? Bởi vì đá vào mũi nhọn thì thật khó chịu cho ngươi.’ Và rồi tôi thưa: ‘Thưa Chúa! Ngài là ai?’ Chúa phán: ‘Ta là Jesus mà ngươi đang bách hại. Nhưng hãy chỗi dậy và đứng trên chân của ngươi, bởi vì Ta đã hiện ra với ngươi chính vì mục đích này, là để lập ngươi làm đầy tớ và làm nhân chứng về những điều ngươi đã thấy nơi Ta, và về những điều Ta sẽ tỏ cho ngươi biết. Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi dân nầy và những người ngoại quốc, là nơi Ta sẽ sai ngươi đến để mở mắt của họ, để chuyển họ từ tối tăm qua ánh sáng, từ quyền lực của Sa-tan đến cùng Đức Chúa Trời; để nhờ đức tin nơi Ta, họ có thể nhận được sự tha tội và được thừa kế cùng với các thánh đồ.’

Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vì vậy, tôi không dám bất tuân một khải tượng thiên thượng; nhưng tôi đã giảng trước hết cho những người tại Đa-mách, cho cả Giê-ru-sa-lem và tất cả vùng Giu-đê, rồi cho những người ngoại quốc, hãy ăn năn và quay về với Đức Chúa Trời, và hãy thực hiện những công việc xứng đáng với sự ăn năn. Chính vì những việc này, người Do Thái đã bắt tôi trong đền thờ, và dự định giết tôi. Tôi đã nhận sự cứu giúp của Đức Chúa Trời cho đến ngày nay, và vì vậy, tôi đang đứng tại đây để làm chứng cho những nhân vật trọng đại cũng như những người thấp hèn, tôi không nói điều gì khác hơn là điều mà cả các tiên tri và Môi-se đã nói phải xảy ra: Tức là Đấng Christ trước hết phải chịu thương khó, rồi sống lại từ cõi chết, và Ngài rao truyền ánh sáng cho cả dân Do Thái cũng như cho những người ngoại quốc.”

Khi ông đang nói những điều này để tự biện hộ, thì Phê-tu nói thật lớn: “Phao-lô! Ngươi mất trí rồi! Ngươi đã học quá nhiều cho nên loạn trí!” Nhưng Phao-lô đã trả lời: "Thưa ngài Phê-tu! Tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật và minh mẫn. Bởi vì đức vua biết rõ những điều nầy cho nên tôi đã mạnh dạn tâu với người; vì tôi tin chắc rằng không có điều nào mà đức vua không biết, bởi vì mọi việc đó đã không được thực hiện trong một nơi xó xỉnh. Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vua có tin các tiên tri không? Tôi biết ngài tin!”

Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô: “Chỉ trong một thời gian rất ngắn, ngươi tưởng có thể thuyết phục được ta trở thành một Cơ Đốc nhân hay sao.” Phao-lô tâu: “Dù cho dài hay ngắn, tôi cầu xin Đức Chúa Trời rằng: Không phải chỉ có ngài, nhưng tất cả những người nghe tôi hôm nay đều trở nên giống như tôi, ngoại trừ cái xiềng nầy mà thôi!”

Sau đó vua, tổng đốc, Bê-rê-nít, và những người cùng ngồi với họ đã đứng dậy. Khi họ ra về, họ nói với nhau: “Người nầy không đáng để bị giết hay mang gông cùm.” Sau đó vua Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu: “Nếu chưa khiếu nại lên Sê-sa thì người nầy có thể tha .”

Bản Dịch Ngữ Căn

1. Sau đó vua Ạc-ríp-pa đã nói với Phao-lô: “Ngươi được phép biện hộ cho chính mình.” Sau đó Phao-lô đã đưa tay ra, và bắt đầu biện hộ:

2. “Tâu vua Ạc-ríp-pa! Thật là may mắn cho tôi hôm nay được hiện diện trước mặt vua, để tự biện hộ về tất cả những điều mà người Do Thái đã cáo buộc tôi; 3. đặc biệt là vì vua biết rõ mọi phong tục cũng như những vấn đề tranh cãi của người Do Thái. Do đó, xin vua hãy kiên nhẫn nghe tôi. 4. Thật vậy, nếp sống của tôi từ lúc còn thanh niên - bắt đầu từ quốc gia của tôi, cũng như tại Giê-ru-sa-lem - tất cả đều được người Do Thái biết. 5. Nếu họ muốn tường trình, thì điểm đầu tiên mà họ biết về tôi đó là tôi đã sống như một người Pha-ri-si, là phái nghiêm nhặt nhất trong tôn giáo của chúng tôi. 6. Tôi đứng đây để bị xét xử ngay lúc nầy, đó là vì niềm hy vọng nơi lời hứa mà Đức Chúa Trời đã lập với tổ phụ của chúng tôi. 7. Chính vì lời hứa đó mà mười hai chi tộc của chúng tôi đã lấy lòng nhiệt thành phục vụ ngày và đêm, và hy vọng để được hưởng. Tâu vua! Chính vì niềm hy vọng đó mà tôi bị người Do Thái tố cáo. 8. Nếu Đức Chúa Trời làm cho người chết sống lại, tại sao quý vị tại đây nghĩ rằng đó là điều không thể tin được?

9. Thật vậy, chính tôi đã nghĩ rằng tôi phải làm nhiều việc để chống lại danh Jesus, người Na-xa-rét. 10. Tôi đã làm như vậy tại Giê-ru-sa-lem. Dựa vào thẩm quyền mà tôi đã nhận nơi các thượng tế, tôi đã tống giam rất nhiều thánh đồ trong các nhà tù, sau đó tôi cũng đã bỏ phiếu tán đồng để đưa họ vào chỗ chết. 11. Tôi thường trừng phạt họ trong các hội đường ở khắp mọi nơi, rồi tôi buộc họ phạm thượng. Trong cơn cuồng nộ quá mức chống lại họ, tôi đã bách hại họ đến tận các thành phố ngoại quốc.

12. Với nhận thức như vậy, cùng với thẩm quyền và sự ủy nhiệm của các thượng tế, tôi đã đi đến Đa-mách. 13. Trên đường đi, vào lúc giữa trưa, tâu vua, tôi thấy có một ánh sáng từ trời, sáng rực như mặt trời, chói lòa chung quanh tôi, và những người cùng đi. 14. Tất cả chúng tôi đã ngã xuống đất, tôi nghe có một giọng nói phán với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ, rằng: ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ! Tại sao ngươi bắt bớ Ta? Bởi vì đá vào mũi nhọn thì thật khó chịu cho ngươi.’ 15. Và rồi tôi thưa: ‘Thưa Chúa! Ngài là ai?’ Chúa phán: ‘Ta là Jesus mà ngươi đang bách hại. 16. Nhưng hãy chỗi dậy và đứng trên chân của ngươi, bởi vì Ta đã hiện ra với ngươi chính vì mục đích này, là để lập ngươi làm đầy tớ và làm nhân chứng về những điều ngươi đã thấy nơi Ta, và về những điều Ta sẽ tỏ cho ngươi biết. 17. Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi dân nầy và những người ngoại quốc, là nơi Ta sẽ sai ngươi 18. để mở mắt của họ, để chuyển họ từ tối tăm qua ánh sáng, từ quyền lực của Sa-tan đến cùng Đức Chúa Trời; để nhờ đức tin nơi Ta, họ có thể nhận được sự tha tội và được thừa kế cùng với các thánh đồ.’

19. Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vì vậy, tôi không dám bất tuân một khải tượng từ trời; 20. nhưng tôi đã giảng trước hết cho những người tại Đa-mách, cho cả Giê-ru-sa-lem và tất cả vùng Giu-đê, rồi cho những người ngoại quốc, hãy ăn năn và quay về với Đức Chúa Trời, và hãy thực hiện những công việc xứng đáng với sự ăn năn. 21. Chính vì những việc này, người Do Thái đã bắt tôi trong đền thờ, và dự định giết tôi. 22. Tôi đã nhận sự cứu giúp của Đức Chúa Trời cho đến ngày nay, và vì vậy, tôi đang đứng tại đây để làm chứng cho những nhân vật trọng đại cũng như những người thấp hèn, tôi không nói điều gì khác hơn là điều mà cả các tiên tri và Môi-se đã nói phải xảy ra: 23. Tức là Đấng Christ trước hết phải chịu thương khó, rồi sống lại từ cõi chết, và Ngài rao truyền ánh sáng cho cả dân Do Thái cũng như cho những người ngoại quốc.”

24. Khi ông đang nói những điều này để tự biện hộ, thì Phê-tu nói thật lớn: “Phao-lô! Ngươi mất trí rồi! Ngươi đã học quá nhiều cho nên loạn trí!” 25. Nhưng Phao-lô đã trả lời: "Thưa ngài Phê-tu! Tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật và minh mẫn. 26. Bởi vì đức vua biết rõ những điều nầy cho nên tôi đã mạnh dạn tâu với người; vì tôi tin chắc rằng không có điều nào mà đức vua không biết, bởi vì mọi việc đó đã không được thực hiện trong một nơi xó xỉnh. 27. Tâu vua Ạc-ríp-pa! Vua có tin các tiên tri không? Tôi biết ngài tin!”

28. Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô: “Chỉ trong một thời gian rất ngắn, ngươi tưởng có thể thuyết phục được ta trở thành một Cơ Đốc nhân hay sao.” 29. Phao-lô tâu: “Dù cho dài hay ngắn, tôi cầu xin Đức Chúa Trời rằng: Không phải chỉ có ngài, nhưng tất cả những người nghe tôi hôm nay đều trở nên giống như tôi, ngoại trừ cái xiềng nầy mà thôi!”

30. Sau đó vua, tổng đốc, Bê-rê-nít, và những người cùng ngồi với họ đã đứng dậy. 31. Khi họ ra về, họ nói với nhau: “Người nầy không đáng để bị giết hay mang gông cùm.” 32. Sau đó vua Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu: “Nếu chưa khiếu nại lên Sê-sa thì người nầy có thể tha .”

Bản Dịch 1925

1. Bấy giờ vua Ac-ríp-ba biểu Phao-lô rằng: Ngươi được phép nói để chữa mình. Phao-lô bèn giơ tay ra, chữa cho mình như vầy:

2. Tâu vua Ac-ríp-ba, tôi lấy làm may mà hôm nay được gỡ mình tôi trước mặt vua về mọi điều người Giu-đa kiện tôi, 3. nhất là vì vua đã rõ mọi thói tục người Giu-đa, và cũng biết sự cãi lẫy của họ. Vậy, xin vua hãy nhịn nhục mà nghe tôi.

4. Cách ăn nết ở của tôi từ lúc tuổi trẻ, nơi giữa bổn quốc tôi và tại thành Giê-ru-sa-lem, thì mọi người Giu-đa đều biết cả. 5. Ví bằng họ muốn làm chứng về việc nầy, thì biết từ lâu ngày rồi, tôi là người Pha-ri-si, theo phe đó, rất là nghiêm hơn trong đạo chúng tôi. 6. Hiện nay tôi bị đoán xét, vì trông cậy lời Đức Chúa Trời đã hứa cùng tổ phụ chúng tôi, 7. lại mười hai chi phái chúng tôi, lấy lòng sốt sắng thờ phượng Đức Chúa Trời, cả đêm và ngày, mà trông đợi lời hứa ấy được trọn. Muôn tâu, thật là vì sự trông cậy đó mà tôi bị người Giu-đa kiện cáo. 8. Ủa nào! các ông há lại ngờ chẳng có thể tin được rằng Đức Chúa Trời khiến những kẻ chết sống lại sao?

9. Thật, chính mình tôi đã tin rằng nên dùng đủ mọi cách thế mà chống lại danh Jêsus ở Na-xa-rét. 10. Thật tôi đã làm sự nầy tại thành Giê-ru-sa-lem: sau khi đã chịu quyền của các thầy tế lễ cả, thì tôi bỏ tù nhiều người thánh; và lúc họ giết các người đó, tôi cũng đồng một ý. 11. Vả lại, tôi thường trảy đi từ nhà hội nầy đến nhà hội kia, hà hiếp họ, để bắt họ phải nói phạm thượng, tôi lại nổi giận quá bội bắt bớ họ cho đến các thành ngoại quốc.

12. Ấy vậy, tôi lên thành Đa-mách có trọn quyền và phép bởi các thầy tế lễ cả, đang đi dọc đường, 13. muôn tâu, lúc giữa trưa, tôi thấy có ánh sáng từ trên trời giáng xuống, chói lói hơn mặt trời, sáng lòa chung quanh tôi và kẻ cùng đi. 14. Chúng tôi thảy đều té xuống đất, và tôi nghe tiếng phán cùng tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt-bớ ta? ngươi đá đến ghim nhọn thì là khó chịu cho ngươi vậy. 15. Tôi thưa: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa đáp rằng: Ta là Jêsus mà ngươi đang bắt bớ. 16. Song hãy chờ dậy, và đứng lên, vì ta đã hiện ra cho ngươi để lập ngươi làm chức việc và làm chứng về những việc ngươi đã thấy, cùng những việc ta sẽ hiện đến mách cho ngươi. 17. Ta sẽ bảo hộ ngươi khỏi dân nầy và dân ngoại là nơi ta sai ngươi đến, 18. đặng mở mắt họ, hầu cho họ từ tối tăm mà qua sáng láng, từ quyền lực của quỉ Sa-tan mà đến Đức Chúa Trời, và cho họ bởi đức tin nơi ta được sự tha tội, cùng phần gia tài với các thánh đồ.

19. Tâu vua Ac-ríp-ba, từ đó, tôi chẳng hề dám chống cự với sự hiện thấy trên trời; 20. nhưng đầu hết tôi khuyên dỗ người thành Đa-mách, kế đến người thành Giê-ru-sa-lem và cả xứ Giu-đê, rồi đến các dân ngoại rằng phải ăn năn và trở lại cùng Đức Chúa Trời, làm công việc xứng đáng với sự ăn năn. 21. Kìa, vì thế nên người Giu-đa đã bắt tôi trong đền thờ và toan giết tôi. 22. Song nhờ ơn Đức Chúa Trời bảo hộ, tôi còn sống đến ngày nay, làm chứng cho các kẻ lớn nhỏ, không nói chi khác hơn là điều các đấng tiên tri và Môi-se đã nói sẽ đến, 23. tức là Đấng Christ phải chịu thương khó, và bởi sự sống lại trước nhất từ trong kẻ chết, phải rao truyền ánh sáng ra cho dân sự và người ngoại. 24. người đang nói như vậy để binh vực mình, thì Phê-tu nói lớn lên rằng: Hỡi Phao-lô, ngươi lảng trí rồi; ngươi học biết nhiều quá đến đỗi ra điên cuồng. 25. Phao-lô lại nói: Bẩm quan lớn Phê-tu, tôi chẳng phải lảng trí đâu; tôi nói đó là những lời thật và phải lẽ. 26. Vua biết rõ các sự nầy; lại tôi bền lòng tâu vì tin rằng chẳng có điều nào vua không biết; vì mọi việc đó chẳng làm ra cách chùng vụng đâu. 27. Tâu vua Ac-ríp-ba, vua có tin các đấng tiên tri chăng? Tôi biết thật vua tin đó! 28. Vua Ac-ríp-ba phán cùng Phao-lô rằng: Thiếu chút nữa ngươi khuyên ta trở nên tín đồ Đấng Christ! 29. Phao-lô tâu: Cầu xin Đức Chúa Trời, chẳng kíp thì chầy, không những một mình vua, nhưng hết thảy mọi người nghe tôi hôm nay đều trở nên như tôi, chỉ trừ bỏ xiềng nầy thôi!

30. Vua bèn đứng dậy, quan tổng đốc và bà Bê-rê-nít cùng những người đồng ngồi đó cũng vậy. 31. Khi lui ra rồi, các người nói cùng nhau rằng: Trong cách ăn ở người nầy, thật chẳng có chi đáng chết hoặc đáng bỏ tù cả. 32. Vua Ac-ríp-ba nói với Phê-tu rằng: Nếu người nầy chưa kêu nài đến Sê-sa, có thể tha được.

Bản Dịch 2011

Phao-lô Giảng Cho Vua Ạc-ríp-pa

Lời Mở Ðầu

1 Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Ngươi được phép biện hộ cho mình.”

Phao-lô đưa tay ra dấu và tự biện hộ cho ông như sau:

2 “Tâu Vua Ạc-ríp-pa:

Tôi lấy làm vinh dự được biện hộ cho mình hôm nay trước mặt vua về những điều người Do-thái đã tố cáo tôi, 3 bởi vì vua đã quá quen thuộc với những tập tục và những vấn đề tranh chấp của người Do-thái. Vì vậy, kính xin vua nhẫn nại lắng nghe tôi trình bày:

4 Tất cả người Do-thái đều biết rõ nếp sống của tôi từ thuở nhỏ cho đến bây giờ ra sao; tôi đã lớn lên giữa dân tôi và giữa Giê-ru-sa-lem từ ban đầu cho đến nay như thế nào. 5 Họ đã biết rõ điều đó từ lâu. Nếu họ muốn chứng cớ, họ có thể xác nhận rằng tôi sống cuộc đời của một người Pha-ri-si, tức theo một môn phái nghiêm khắc nhất trong tôn giáo của chúng tôi. 6 Bây giờ tôi đứng đây để bị xét xử là vì hy vọng về lời hứa Ðức Chúa Trời đã ban cho tổ phụ chúng tôi, 7 một lời hứa mà mười hai chi tộc chúng tôi ngày đêm hết lòng thờ phượng và hy vọng được hưởng. Tâu vua, chính vì hy vọng đó mà tôi bị người Do-thái tố cáo. 8 Tại sao quý vị không thể tin rằng Ðức Chúa Trời có quyền làm cho người chết sống lại?

9 Thật vậy, chính tôi đã tin rằng tôi phải làm mọi cách để chống lại danh Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét. 10 Và đó là những điều tôi đã làm tại Giê-ru-sa-lem. Với quyền hành do các trưởng tế ban cho, không những tôi đã bắt nhiều thánh đồ nhốt vào tù, mà còn bỏ phiếu tán thành việc xử tử họ nữa. 11 Tôi thường đi khắp các hội đường để trừng phạt họ, cưỡng bách họ nói những lời phạm thượng. Tôi còn tức giận họ đến độ đến tận các thành ở ngoại quốc để bắt bớ họ.

Thuật Lại Kinh Nghiệm Gặp Chúa

12 Vì lẽ đó nên tôi đi đến Thành Ða-mách với sự ủy quyền và ủy nhiệm của các trưởng tế. 13 Nhưng tâu vua, dọc đường, vào giữa trưa, tôi thấy một luồng ánh sáng, chói lọi hơn cả mặt trời, từ trời chiếu xuống chói lòa quanh tôi và các bạn đồng hành với tôi. 14 Sau khi tất cả chúng tôi đã té xuống đất, tôi nghe có tiếng nói với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng, ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt bớ Ta? Ngươi đá vào mũi nhọn thì đau đớn cho ngươi thay.’ 15 Tôi hỏi, ‘Lạy Chúa, Ngài là ai?’ Chúa đáp, ‘Ta là Jesus mà ngươi đang bắt bớ. 16 Hãy trỗi dậy và đứng lên. Ta hiện ra với ngươi vì mục đích này: để lập ngươi làm một đầy tớ và một nhân chứng cho Ta không những về những điều ngươi đã thấy, mà còn về những điều Ta sẽ hiện ra tỏ cho ngươi biết. 17 Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi đồng bào ngươi và khỏi các dân ngoại là những người Ta sẽ sai ngươi đến 18 để ngươi mở mắt họ, hầu họ xây bỏ tối tăm mà quay qua ánh sáng, lìa bỏ quyền lực của Sa-tan để trở về với Ðức Chúa Trời, và để họ có thể nhận sự tha tội và hưởng gia tài với những người được thánh hóa nhờ tin Ta.’

Thuật Lại Những Việc Ðã Làm

19 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, kể từ đó tôi không dám bất tuân khải tượng từ trời, 20 nhưng tôi đã rao giảng trước hết cho những người ở Ða-mách, rồi ở Giê-ru-sa-lem, khắp nơi trong miền Giu-đê, và cho các dân ngoại rằng, họ phải ăn năn, quay về với Ðức Chúa Trời, và hành động xứng hợp với sự ăn năn ấy. 21 Vì lý do đó người Do-thái đã bắt tôi trong đền thờ và định giết tôi. 22 Nhưng nhờ Ðức Chúa Trời phù hộ, nên ngày nay tôi còn được đứng đây, làm chứng cho những người thấp kém lẫn những bậc chức quyền, không nói gì khác hơn là những điều Các Tiên Tri và Môi-se đã nói phải xảy ra, 23 đó là Ðấng Christ phải chịu đau khổ và là người đầu tiên sống lại từ cõi chết, để Ngài công bố ánh sáng cho dân tộc chúng ta và cho các dân ngoại.”

24 Ðang khi Phao-lô tự biện hộ cho ông như thế, Phê-tu nói lớn, “Hỡi Phao-lô, ngươi đã loạn trí rồi. Ngươi học nhiều quá nên đã loạn trí rồi.”

25 Nhưng Phao-lô đáp, “Tâu Quan Phê-tu, tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật và hữu lý. 26 Vì tôi tin rằng đức vua biết rõ những điều này, nên tôi mới dạn dĩ tâu với vua. Bởi tôi tin chắc rằng không điều nào trong các điều này mà vua không biết, vì việc này không phải đã xảy ra ở một xó xỉnh nào. 27 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, vua tin lời Các Tiên Tri phải không? Tôi biết là vua tin.”

28 Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Chút xíu nữa ngươi đã thuyết phục được ta trở thành một người của Ðấng Christ.”

29 Phao-lô đáp, “Tôi cầu xin Ðức Chúa Trời rằng chẳng sớm thì muộn, không phải chỉ một mình vua mà tất cả những người nghe tôi hôm nay sẽ trở thành như tôi, ngoại trừ các xiềng xích này thôi.”

30 Ðoạn vua, quan tổng trấn, bà Bẹc-nít, và tất cả những người ngồi chung với họ đứng dậy. 31 Khi họ bước ra, họ nói với nhau, “Người này không làm gì đáng tội chết hay ở tù cả.”

32 Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu, “Người này có thể được trả tự do nếu ông ấy không kháng cáo lên hoàng đế.”

Tài Liệu

  • Kinh Thánh - Bản Dịch 1925 - Thánh Kinh Hội Anh Quốc và Hải Ngoại
  • Kinh Thánh - Bản Dịch 2011 - Mục sư Đặng Ngọc Báu
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Việt Ngữ - Thư Viện Tin Lành
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Ngữ Căn - Thư Viện Tin Lành
  • Kinh Thánh - Bản Dịch Đại Chúng - Thư Viện Tin Lành