Khác biệt giữa các bản “I Sử Ký: Chương 13”

Từ Thư Viện Tin Lành
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm
 
(Không hiển thị phiên bản của cùng người dùng ở giữa)
Dòng 1: Dòng 1:
 
==Bản Dịch Việt Ngữ==
 
==Bản Dịch Việt Ngữ==
  
1. Đa-vít đã tham khảo với những viên chỉ huy một ngàn quân và một trăm quân, cùng với tất cả các lãnh đạo. 2. Đa-vít đã nói với toàn thể hội chúng của Y-sơ-ra-ên rằng: “Nếu quý vị thấy điều nầy là tốt lành, và đến từ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng ta, thì tôi sẽ sai người đến với các anh em của chúng ta ở khắp nơi, và những người còn lại trong khắp xứ Y-sơ-ra-ên, cùng với các tư tế và người Lê-vi ở trong các thành và những vùng phụ cận, để họ họp lại với chúng ta. 3. Chúng ta sẽ đem Rương Giao Ước của Đức Chúa Trời trở về với chúng ta, bởi vì chúng ta không cầu vấn trong thời của Sau-lơ.” 4. Toàn thể hội chúng nói rằng nên làm như vậy; bởi vì điều đó là đúng trong mắt của mọi người.
+
1. Đa-vít đã tham khảo với những viên chỉ huy một ngàn quân và một trăm quân, cùng với tất cả các lãnh đạo. 2. Đa-vít đã nói với toàn thể hội chúng của Y-sơ-ra-ên rằng: “Nếu quý vị thấy điều nầy là tốt lành và đến từ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng ta, thì tôi sẽ sai người đến với các anh em của chúng ta ở khắp nơi, và những người còn lại trong khắp xứ Y-sơ-ra-ên, cùng với những tư tế và những người Lê-vi ở trong các thành và những vùng phụ cận, để họ họp lại với chúng ta. 3. Chúng ta sẽ đem Rương của Đức Chúa Trời trở về với chúng ta, bởi vì chúng ta không cầu vấn trong thời của Sau-lơ.” 4. Toàn thể hội chúng nói rằng nên làm như vậy, bởi vì điều đó là đúng trong mắt của mọi người.
  
5. Đa-vít đã tập hợp toàn thể dân Y-sơ-ra-ên lại, từ Si-ho ở Ai-cập cho đến lối vào Ha-mát, để rước Rương của Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át Giê-a-rim. 6. Ða-vít và toàn dân Y-sơ-ra-ên đi lên Ba-a-la, tức Ki-ri-át Giê-a-rim, trong lãnh thổ của Giu-đa, để rước Rương của Ðức Chúa Trời. Đức Giê-hô-va, là Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim, nơi danh Ngài được cầu khẩn. 7. Họ chở Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới ra khỏi nhà của A-bi-na-đáp; có U-xa và A-hi-ô dẫn xe. 8. Đa-vít và toàn thể Y-sơ-ra-ên hết sức vui mừng trước mặt Đức Chúa Trời trong tiếng hát, tiếng đàn hạc, đàn lia, tiếng trống, chập chõa, và kèn.
+
5. Đa-vít đã tập hợp toàn thể dân Y-sơ-ra-ên lại, từ Si-ho ở Ai-cập cho đến lối vào Ha-mát, để rước Rương của Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át Giê-a-rim. 6. Ða-vít và toàn dân Y-sơ-ra-ên đi lên Ba-a-la, tức Ki-ri-át Giê-a-rim, trong lãnh thổ của Giu-đa, để rước Rương của Ðức Chúa Trời, và Đức Giê-hô-va, là Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim, nơi danh Ngài được cầu khẩn. 7. Họ đã chở Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới ra khỏi nhà của A-bi-na-đáp; có U-xa và A-hi-ô dẫn xe. 8. Đa-vít và toàn thể Y-sơ-ra-ên hết sức vui mừng trước mặt Đức Chúa Trời, cùng với tiếng hát, tiếng đàn hạc, đàn lia, tiếng trống, chập chõa, và kèn.
 +
 
 +
9. Khi đến sân đạp lúa của Ki-đôn, vì con bò bị vấp chân, U-xa đã đưa tay để giữ lấy Rương. 10. Cơn giận của Đức Giê-hô-va đã nổi lên cùng U-xa. Ngài đã đánh ông, bởi vì ông đã đưa tay chạm vào Rương. Ông đã chết ngay tại đó trước mặt Ðức Chúa Trời. 11. Đa-vít bứt rứt bởi vì Đức Giê-hô-va đã trừng phạt U-xa. Nơi đó đã được gọi là Pê-rết U-xa cho đến ngày nay. 12. Ða-vít đã khiếp sợ Ðức Chúa Trời trong ngày hôm đó. Ông nói: “Làm thế nào tôi có thể rước Rương của Ðức Chúa Trời về với tôi được?” 13. Vì vậy, Đa-vít đã không rước Rương về với ông tại trong thành Đa-vít, nhưng đã đem nó vào trong nhà của Ô-bết Ê-đôm, người Ghít-ti. 14. Rương của Đức Chúa Trời ở trong nhà của Ô-bết Ê-đôm ba tháng. Đức Giê-hô-va đã ban phước cho nhà của Ô-bết Ê-đôm, và tất cả những gì mà ông có.
  
 
==Bản Dịch 1925==
 
==Bản Dịch 1925==

Bản hiện tại lúc 05:18, ngày 27 tháng 9 năm 2025

Bản Dịch Việt Ngữ

1. Đa-vít đã tham khảo với những viên chỉ huy một ngàn quân và một trăm quân, cùng với tất cả các lãnh đạo. 2. Đa-vít đã nói với toàn thể hội chúng của Y-sơ-ra-ên rằng: “Nếu quý vị thấy điều nầy là tốt lành và đến từ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của chúng ta, thì tôi sẽ sai người đến với các anh em của chúng ta ở khắp nơi, và những người còn lại trong khắp xứ Y-sơ-ra-ên, cùng với những tư tế và những người Lê-vi ở trong các thành và những vùng phụ cận, để họ họp lại với chúng ta. 3. Chúng ta sẽ đem Rương của Đức Chúa Trời trở về với chúng ta, bởi vì chúng ta không cầu vấn trong thời của Sau-lơ.” 4. Toàn thể hội chúng nói rằng nên làm như vậy, bởi vì điều đó là đúng trong mắt của mọi người.

5. Đa-vít đã tập hợp toàn thể dân Y-sơ-ra-ên lại, từ Si-ho ở Ai-cập cho đến lối vào Ha-mát, để rước Rương của Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át Giê-a-rim. 6. Ða-vít và toàn dân Y-sơ-ra-ên đi lên Ba-a-la, tức Ki-ri-át Giê-a-rim, trong lãnh thổ của Giu-đa, để rước Rương của Ðức Chúa Trời, và Đức Giê-hô-va, là Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim, là nơi danh Ngài được cầu khẩn. 7. Họ đã chở Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới ra khỏi nhà của A-bi-na-đáp; có U-xa và A-hi-ô dẫn xe. 8. Đa-vít và toàn thể Y-sơ-ra-ên hết sức vui mừng trước mặt Đức Chúa Trời, cùng với tiếng hát, tiếng đàn hạc, đàn lia, tiếng trống, chập chõa, và kèn.

9. Khi đến sân đạp lúa của Ki-đôn, vì con bò bị vấp chân, U-xa đã đưa tay để giữ lấy Rương. 10. Cơn giận của Đức Giê-hô-va đã nổi lên cùng U-xa. Ngài đã đánh ông, bởi vì ông đã đưa tay chạm vào Rương. Ông đã chết ngay tại đó trước mặt Ðức Chúa Trời. 11. Đa-vít bứt rứt bởi vì Đức Giê-hô-va đã trừng phạt U-xa. Nơi đó đã được gọi là Pê-rết U-xa cho đến ngày nay. 12. Ða-vít đã khiếp sợ Ðức Chúa Trời trong ngày hôm đó. Ông nói: “Làm thế nào tôi có thể rước Rương của Ðức Chúa Trời về với tôi được?” 13. Vì vậy, Đa-vít đã không rước Rương về với ông tại trong thành Đa-vít, nhưng đã đem nó vào trong nhà của Ô-bết Ê-đôm, người Ghít-ti. 14. Rương của Đức Chúa Trời ở trong nhà của Ô-bết Ê-đôm ba tháng. Đức Giê-hô-va đã ban phước cho nhà của Ô-bết Ê-đôm, và tất cả những gì mà ông có.

Bản Dịch 1925

1. Đa-vít hội nghị với quan tướng ngàn quân, quan tướng trăm quân, cùng các quan trưởng của dân. 2. Đa-vít nói với cả hội chúng Y-sơ-ra-ên rằng:

Nếu các ngươi lấy điều nầy làm tốt lành, và nếu sự nầy do nơi Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta mà đến, thì ta hãy sai người đi khắp mọi nơi, đến cùng anh em chúng ta còn lại ở khắp xứ Y-sơ-ra-ên, và đến cùng những thầy tế lễ và người Lê-vi ở trong các thành địa hạt chúng, để nhóm chúng lại cùng ta; 3. rồi chúng ta phải thỉnh hòm của Đức Chúa Trời về cùng chúng ta; vì trong đời Sau-lơ, chúng ta không có đến trước hòm giao ước mà cầu vấn Đức Chúa Trời. 4. Cả hội chúng đều nói rằng nên làm như vậy; vì cả dân sự lấy lời ấy làm tốt lành.

5. Đa-vít bèn nhóm cả Y-sơ-ra-ên, từ Si-ho, khe Ê-díp-tô, cho đến nơi nào Ha-mát, để rước hòm của Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át-Giê-a-rim về.

6. Đa-vít và cả Y-sơ-ra-ên đồng đi lên Ba-a-la, tại Ki-ri-át-Giê-a-rim, thuộc về Giu-đa, đặng rước hòm của Đức Chúa Trời lên, tức là Đức Giê-hô-va ngự giữa Chê-ru-bin, là nơi cầu khẩn danh của Ngài. 7. Chúng rước hòm giao ước của Đức Chúa Trời từ nhà A-bi-na-đáp, để lên trên một cái cộ mới; còn U-xa và A-hi-ô thì dắt cộ. 8. Đa-vít và cả Y-sơ-ra-ên đều hết sức vui chơi trước mặt Đức Chúa Trời, xướng ca, dùng đàn cầm, đàn sắt, trống nhỏ, chập chỏa, và kèn mà vui mừng.

9. Khi chúng đến sân đạp lúa của Ki-đôn, U-xa bèn giơ tay ra nắm lấy hòm, bởi vì bò trợt bước. 10. cơn thịnh nộ của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng U-xa, và Ngài đánh người, bởi vì người có giơ tay ra trên hòm; người bèn chết tại đó trước mặt Đức Chúa Trời. 11. Đa-vít chẳng vừa ý, vì Đức Giê-hô-va đã hành hạ U-xa; người gọi nơi ấy là Bê-rết-U-xa, hãy còn gọi vậy cho đến ngày nay. 12. Trong ngày ấy, Đa-vít lấy làm sợ hãi Đức Chúa Trời, mà nói rằng: Ta rước hòm của Đức Chúa Trời vào nhà ta sao được? 13. Vậy, Đa-vít không thỉnh hòm về nhà mình tại trong thành Đa-vít, nhưng biểu đem để vào nhà Ô-bết-Ê-đôm, là người Gát. 14. Hòm của Đức Chúa Trời ở ba tháng trong nhà Ô-bết-Ê-đôm; Đức Giê-hô-va ban phước cho nhà Ô-bết-Ê-đôm và mọi vật thuộc về người.

Bản Dịch 2011

Rước Rương Giao Ước từ Ki-ri-át Giê-a-rim về Giê-ru-sa-lem

(2 Sa 6:1-11)

1 Ða-vít tham khảo ý kiến các chỉ huy trưởng hàng ngàn quân, các chỉ huy trưởng hàng trăm quân, và từng vị lãnh đạo. 2 Sau đó Ða-vít nói với toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên, “Nếu quý vị thấy là việc tốt, và nếu đây là ý CHÚA, Ðức Chúa Trời chúng ta, chúng ta sẽ sai người ra đi, mời đồng bào chúng ta trong toàn cõi I-sơ-ra-ên, kể cả các tư tế và những người Lê-vi ở trong các thành có đồng cỏ chung quanh, để họ đến hiệp với chúng ta, 3 rồi chúng ta sẽ cùng nhau rước Rương của Ðức Chúa Trời chúng ta về, vì từ thời của Vua Sau-lơ đến nay, chúng ta không quan tâm gì đến việc này.” 4 Toàn thể hội chúng tán thành làm điều đó, vì điều đó đẹp ý mọi người.

5 Vậy Ða-vít triệu tập toàn dân I-sơ-ra-ên từ Si-hơ ở Ai-cập cho đến Lê-bô Ha-mát để rước Rương của Ðức Chúa Trời từ Ki-ri-át Giê-a-rim về. 6 Ða-vít và toàn dân I-sơ-ra-ên đi lên Ba-a-la, tức Ki-ri-át Giê-a-rim, trong lãnh thổ của Giu-đa, để rước Rương của Ðức Chúa Trời, CHÚA, Ðấng ngự giữa các chê-ru-bim, nơi danh Ngài được cầu khẩn. 7 Họ chở Rương của Ðức Chúa Trời trên một cỗ xe mới, từ nhà của A-bi-na-đáp ra đi; có U-xa và A-hi-ô dẫn xe. 8 Ða-vít và toàn dân I-sơ-ra-ên vui mừng nhảy múa hết sức trước thánh nhan của Ðức Chúa Trời giữa tiếng ca hát, tiếng đàn lia, tiếng hạc cầm, tiếng trống lục lạc, tiếng khánh chiêng, và tiếng kèn.

9 Khi họ đến sân đập lúa ở Ki-đôn, U-xa đưa tay ra đỡ Rương Thánh, vì đôi bò sụp bước. 10 Cơn giận của CHÚA nổi bừng lên đối với U-xa. Ngài đánh ông, vì ông đã đưa tay ra đụng vào Rương Thánh, và ông chết ngay tại chỗ trước mặt Ðức Chúa Trời. 11 Ða-vít lấy làm bất mãn vì CHÚA đã đánh U-xa chết tức khắc như vậy. Vì thế nơi đó được gọi là Pê-rê U-xa cho đến ngày nay. 12 Ngày hôm đó Ða-vít khiếp sợ Ðức Chúa Trời. Ông nói, “Làm sao tôi có thể rước Rương của Ðức Chúa Trời về với tôi được?” 13 Vậy Ða-vít không tiếp tục rước Rương Thánh về với ông trong Thành Ða-vít, thay vào đó ông đưa Rương Thánh đến nhà của Ô-bết Ê-đôm người Ghít-ti. 14 Rương của Ðức Chúa Trời ở với gia đình của Ô-bết Ê-đôm, ngự trong nhà của ông ba tháng. CHÚA ban phước cho gia đình Ô-bết Ê-đôm và mọi vật thuộc về ông.

Tài Liệu