Lu-ca: Chương 10
Mục lục
Bản Dịch Việt Ngữ
Chúa sai các môn đồ ra đi
1. Sau những việc nầy, Chúa cũng bổ nhiệm bảy mươi hai môn đồ khác, rồi sai họ đi từng cặp hai người trước Ngài đến mỗi thành và nơi mà chính Ngài sẽ đến. 2. Sau đó Ngài nói với họ:
“Mùa gặt thì quá nhiều, nhưng nhân công thì ít. Vì vậy, hãy nài xin Chúa của mùa gặt, sai nhiều nhân công vào trong mùa gặt của Ngài. 3. Hãy đi! Nầy, Ta sai các ngươi đi như những chiên con vào giữa những muông sói. 4. Đừng đem túi, bao, giày dép, và cũng đừng chào ai dọc đường. 5. Khi các ngươi vào trong nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Cầu xin sự bình an cho nhà nầy!’ 6. Nếu tại đó có người hòa nhã, thì sự bình an của các ngươi sẽ ở lại trên người đó; còn nếu không, nó sẽ trở về với các ngươi. 7. Hãy ở lại cùng một căn nhà đó, ăn uống những gì họ chu cấp, bởi vì nhân công xứng đáng nhận lương của mình. Đừng dời từ nhà nầy sang nhà khác. 8. Khi các ngươi vào thành nào mà người ta tiếp nhận các ngươi, hãy ăn những gì họ dọn cho các ngươi. 9. Hãy chữa lành những người bệnh tại đó, rồi nói với họ rằng: ‘Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi.’ 10. Nhưng khi các ngươi vào một thành, mà họ không tiếp nhận các ngươi, hãy đi ra ngoài đường, rồi nói: 11. ‘Ngay cả bụi dính vào chúng tôi, chúng tôi cũng phủi sạch chúng khỏi chân của mình ngay tại bên ngoài thành để phản đối các ngươi; nhưng phải biết điều nầy: Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần.’ 12. Ta nói cho các ngươi rằng trong ngày đó Sô-đôm sẽ được khoan dung hơn thành đó."
13. "Khốn cho ngươi, Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, Bết-sai-đa! Bởi vì nếu những phép lạ đã xảy ra giữa các ngươi đã được thực hiện tại Ty-rơ và Si-đôn, thì họ đã mặc vải sô, ngồi trong tro bụi và ăn năn từ lâu rồi. 14. Vì vậy, trong ngày phán xét, Ty-rơ và Si-đôn sẽ được khoan dung hơn các ngươi. 15. Còn ngươi, Ca-bê-na-um, ngươi sẽ không được nhấc lên tận trời, nhưng sẽ bị hạ xuống tận âm phủ!"
16. "Ai nghe các ngươi, tức là nghe Ta; ai khước từ các ngươi, tức là khước từ Ta; ai khước từ Ta, tức là khước từ Đấng đã sai Ta.”
Báo cáo của bảy mươi hai môn đồ
17. Bảy mươi hai môn đồ đã trở về trong sự vui mừng, thưa rằng: “Lạy Chúa! Nhờ danh của Ngài, các quỷ đã chịu khuất phục chúng con.”
18. Ngài nói với họ: “Ta đã thấy Sa-tan từ trời sa xuống như một tia chớp. 19. Nầy, Ta đã ban cho các ngươi thẩm quyền để giày đạp trên rắn và bò cạp, trên tất cả quyền lực của kẻ thù; và không có gì làm hại các ngươi được. 20. Tuy nhiên đừng vui mừng vì các quỷ chịu khuất phục các ngươi, nhưng hãy vui mừng vì tên của các ngươi đã được ghi trên trời.”
Chúa cầu nguyện cảm tạ
21. Cũng vào giờ đó, Ngài hân hoan trong Đức Thánh Linh, và nói: “Thưa Cha là Chúa của trời và đất! Con hoàn toàn đồng ý với Cha bởi vì Cha đã giấu những điều nầy với những người khôn ngoan và những người thông minh, nhưng đã bày tỏ chúng cho những trẻ thơ! Thật vậy, thưa Cha, bởi vì điều nầy đẹp ý Cha. 22. Cha đã giao mọi sự cho Con. Ngoài Cha, không ai biết Con; ngoài Con và người nào Con muốn bày tỏ, thì không ai biết Cha.”
23. Rồi Ngài quay lại, nói riêng với các môn đồ: “Phước cho những con mắt được nhìn thấy điều các ngươi thấy! 24. Bởi vì Ta nói cùng các ngươi rằng nhiều tiên tri và nhiều vị vua ước ao được nhìn thấy điều các ngươi thấy mà không thấy, và được nghe điều các ngươi nghe mà không được nghe.”
Ẩn dụ về người Sa-ma-ri nhân lành
25. Kìa, có một luật gia đã đứng dậy, thử Ngài, và nói rằng: “Thưa Thầy! Tôi phải làm gì để được thừa hưởng sự sống đời đời?”
26. Ngài nói với ông: “Trong luật pháp đã chép gì? Ngươi đọc thế nào?”
27. Người đó trả lời: “Ngươi phải yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời của ngươi, với cả tấm lòng của ngươi, với cả linh hồn của ngươi, với cả sức lực của ngươi, và với cả tâm trí của ngươi; và hãy yêu thương người lân cận như chính mình.”
28. Ngài nói với ông: “Ngươi trả lời rất đúng. Hãy thực hiện điều này thì ngươi sẽ sống.”
29. Tuy nhiên người đó muốn biện minh cho chính mình, ông đã nói với Đức Chúa Jesus: “Ai là người lân cận của tôi?”
30. Sau đó Đức Chúa Jesus đáp rằng: “Có một người từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, đã rơi vào tay bọn cướp; chúng đã trấn lột người, và gây thương tích, rồi bỏ đi, để người đó nửa sống nửa chết. 31. Lúc này tình cờ một tư tế đi xuống đường đó, thấy người, thì tránh qua phía bên kia rồi đi. 32. Tương tự, một người Lê-vi cũng đến nơi đó, đến và thấy, cũng tránh qua phía bên kia rồi đi. 33. Tuy nhiên có một người Sa-ma-ri đang đi đường, đã đến cùng người đó, thấy vậy thì động lòng thương xót, 34. ông đã đến gần, đổ dầu và rượu, băng bó những vết thương của người đó, rồi đỡ người lên con vật của mình, và mang người đến một quán trọ để săn sóc cho người đó. 35. Ngày hôm sau, ông lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán và nói: ‘Hãy săn sóc người nầy, nếu có tốn hơn nữa hãy tính cho tôi, khi trở về tôi sẽ trả.’ 36. Trong ba người đó, theo ngươi, ai là người lân cận với người đã rơi vào tay bọn cướp?”
37. Ông nói: “Là người đã bày tỏ lòng thương xót với ông ta.” Sau đó Đức Chúa Jesus nói với ông: “Ngươi hãy đi và làm theo như vậy.”
Ma-thê và Ma-ri
38. Khi họ đang đi đường, Ngài vào một ngôi làng; có một phụ nữ tên Ma-thê tiếp Ngài vào nhà. 39. Cô có một em gái tên Ma-ri đã ngồi dưới chân của Chúa, để lắng nghe lời của Ngài. 40. Nhưng Ma-thê bị chi phối rất nhiều với việc phục vụ, cho nên cô đã đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Ngài không để ý rằng em con đã bỏ mặc con phục vụ một mình hay sao? Xin hãy bảo nó giúp con!”
41. Chúa đáp lại, và nói với nàng: “Ma-thê! Ma-thê! Con lo lắng và bối rối về nhiều việc; 42. nhưng chỉ có một việc cần mà thôi, và Ma-ri đã chọn phần tốt, là điều không nên lấy khỏi nàng.”
Bản Dịch Đại Chúng
Chúa sai các môn đồ ra đi
Sau những việc nầy, Chúa cũng bổ nhiệm bảy mươi hai môn đồ khác, rồi sai họ đi từng cặp hai người trước Ngài đến mỗi thành và nơi mà chính Ngài sẽ đến. Sau đó Ngài nói với họ:
“Mùa gặt thì quá nhiều, nhưng nhân công thì ít. Vì vậy, hãy nài xin Chúa của mùa gặt, sai nhiều nhân công vào trong mùa gặt của Ngài."
"Hãy đi! Nầy, Ta sai các ngươi đi như những chiên con vào giữa những muông sói. Đừng đem túi, bao, giày dép, và cũng đừng chào ai dọc đường. Khi các ngươi vào trong nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Cầu xin sự bình an cho nhà nầy!’ Nếu tại đó có người hòa nhã, thì sự bình an của các ngươi sẽ ở lại trên người đó; còn nếu không, nó sẽ trở về với các ngươi. Hãy ở lại cùng một căn nhà đó, ăn uống những gì họ chu cấp, bởi vì nhân công xứng đáng nhận lương của mình. Đừng dời từ nhà nầy sang nhà khác. Khi các ngươi vào thành nào mà người ta tiếp nhận các ngươi, hãy ăn những gì họ dọn cho các ngươi. Hãy chữa lành những người bệnh tại đó, rồi nói với họ rằng: ‘Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi.’ Nhưng khi các ngươi vào một thành, mà họ không tiếp nhận các ngươi, hãy đi ra ngoài đường, rồi nói: ‘Ngay cả bụi dính vào chúng tôi, chúng tôi cũng phủi sạch chúng khỏi chân của mình ngay tại bên ngoài thành để phản đối các ngươi; nhưng phải biết điều nầy: Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần.’ Ta nói cho các ngươi rằng trong ngày đó Sô-đôm sẽ được khoan dung hơn thành đó."
"Khốn cho ngươi, Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, Bết-sai-đa! Bởi vì nếu những phép lạ đã xảy ra giữa các ngươi đã được thực hiện tại Ty-rơ và Si-đôn, thì họ đã mặc vải sô, ngồi trong tro bụi và ăn năn từ lâu rồi. Vì vậy, trong ngày phán xét, Ty-rơ và Si-đôn sẽ được khoan dung hơn các ngươi. Còn ngươi, Ca-bê-na-um, ngươi sẽ không được nhấc lên tận trời, nhưng sẽ bị hạ xuống tận âm phủ!"
"Ai nghe các ngươi, tức là nghe Ta; ai khước từ các ngươi, tức là khước từ Ta; ai khước từ Ta, tức là khước từ Đấng đã sai Ta.”
Báo cáo của bảy mươi hai môn đồ
Bảy mươi hai môn đồ đã trở về trong sự vui mừng, thưa rằng: “Lạy Chúa! Nhờ danh của Ngài, các quỷ đã chịu khuất phục chúng con.”
Ngài nói với họ: “Ta đã thấy Sa-tan từ trời sa xuống như một tia chớp. Nầy, Ta đã ban cho các ngươi thẩm quyền để giày đạp trên rắn và bò cạp, trên tất cả quyền lực của kẻ thù; và không có gì làm hại các ngươi được. Tuy nhiên đừng vui mừng vì các quỷ chịu khuất phục các ngươi, nhưng hãy vui mừng vì tên của các ngươi đã được ghi trên trời.”
Chúa cầu nguyện cảm tạ
Cũng vào giờ đó, Ngài hân hoan trong Đức Thánh Linh, và nói: “Thưa Cha là Chúa của trời và đất! Con hoàn toàn đồng ý với Cha bởi vì Cha đã giấu những điều nầy với những người khôn ngoan và những người thông minh, nhưng đã bày tỏ chúng cho những trẻ thơ! Thật vậy, thưa Cha, bởi vì điều nầy đẹp ý Cha. Cha đã giao mọi sự cho Con. Ngoài Cha, không ai biết Con; ngoài Con và người nào Con muốn bày tỏ, thì không ai biết Cha.”
Rồi Ngài quay lại, nói riêng với các môn đồ: “Phước cho những con mắt được nhìn thấy điều các ngươi thấy! Bởi vì Ta nói cùng các ngươi rằng nhiều tiên tri và nhiều vị vua ước ao được nhìn thấy điều các ngươi thấy mà không thấy, và được nghe điều các ngươi nghe mà không được nghe.”
Ẩn dụ về người Sa-ma-ri nhân lành
Kìa, có một luật gia đã đứng dậy, thử Ngài, và nói rằng: “Thưa Thầy! Tôi phải làm gì để được thừa hưởng sự sống đời đời?”
Ngài nói với ông: “Trong luật pháp đã chép gì? Ngươi đọc thế nào?”
Người đó trả lời: “Ngươi phải yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời của ngươi, với cả tấm lòng của ngươi, với cả linh hồn của ngươi, với cả sức lực của ngươi, và với cả tâm trí của ngươi; và hãy yêu thương người lân cận như chính mình.”
Ngài nói với ông: “Ngươi trả lời rất đúng. Hãy thực hiện điều này thì ngươi sẽ sống.”
Tuy nhiên người đó muốn biện minh cho chính mình, ông đã nói với Đức Chúa Jesus: “Ai là người lân cận của tôi?”
Sau đó Đức Chúa Jesus đáp rằng: “Có một người từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, đã rơi vào tay bọn cướp; chúng đã trấn lột người, và gây thương tích, rồi bỏ đi, để người đó nửa sống nửa chết. Lúc này tình cờ một tư tế đi xuống đường đó, thấy người, thì tránh qua phía bên kia rồi đi. Tương tự, một người Lê-vi cũng đến nơi đó, đến và thấy, cũng tránh qua phía bên kia rồi đi. Tuy nhiên có một người Sa-ma-ri đang đi đường, đã đến cùng người đó, thấy vậy thì động lòng thương xót, ông đã đến gần, đổ dầu và rượu, băng bó những vết thương của người đó, rồi đỡ người lên con vật của mình, và mang người đến một quán trọ để săn sóc cho người đó. Ngày hôm sau, ông lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán và nói: ‘Hãy săn sóc người nầy, nếu có tốn hơn nữa hãy tính cho tôi, khi trở về tôi sẽ trả.’"
"Trong ba người đó, theo ngươi, ai là người lân cận với người đã rơi vào tay bọn cướp?”
Ông nói: “Là người đã bày tỏ lòng thương xót với ông ta.” Sau đó Đức Chúa Jesus nói với ông: “Ngươi hãy đi và làm theo như vậy.”
Ma-thê và Ma-ri
Khi họ đang đi đường, Ngài vào một ngôi làng; có một phụ nữ tên Ma-thê tiếp Ngài vào nhà. Cô có một em gái tên Ma-ri đã ngồi dưới chân của Chúa, để lắng nghe lời của Ngài. Nhưng Ma-thê bị chi phối rất nhiều với việc phục vụ, cho nên cô đã đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Ngài không để ý rằng em con đã bỏ mặc con phục vụ một mình hay sao? Xin hãy bảo nó giúp con!”
Chúa đáp lại, và nói với nàng: “Ma-thê! Ma-thê! Con lo lắng và bối rối về nhiều việc; nhưng chỉ có một việc cần mà thôi, và Ma-ri đã chọn phần tốt, là điều không nên lấy khỏi nàng.”
Bản Dịch Ngữ Căn
Chúa sai các môn đồ ra đi
1. Sau những việc nầy, Chúa cũng bổ nhiệm bảy mươi hai môn đồ khác, rồi sai họ đi từng cặp hai người trước Ngài đến mỗi thành và nơi mà chính Ngài sẽ đến. 2. Sau đó Ngài nói với họ:
“Mùa gặt thì quá nhiều, nhưng nhân công thì ít. Vì vậy, hãy nài xin Chúa của mùa gặt, sai nhiều nhân công vào trong mùa gặt của Ngài. 3. Hãy đi! Nầy, Ta sai các ngươi đi như những chiên con vào giữa những muông sói. 4. Đừng đem túi, bao, giày dép, và cũng đừng chào ai dọc đường. 5. Khi các ngươi vào trong nhà nào, trước hết hãy nói: ‘Cầu xin sự bình an cho nhà nầy!’ 6. Nếu tại đó có con trai của sự bình an, thì sự bình an của các ngươi sẽ ở lại trên người đó; còn nếu không, nó sẽ trở về với các ngươi. 7. Hãy ở lại cùng một căn nhà đó, ăn uống những gì họ chu cấp, bởi vì nhân công xứng đáng nhận lương của mình. Đừng dời từ nhà nầy sang nhà khác. 8. Khi các ngươi vào thành nào mà người ta tiếp nhận các ngươi, hãy ăn những gì họ dọn cho các ngươi. 9. Hãy chữa lành những người bệnh tại đó, rồi nói với họ rằng: ‘Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi.’ 10. Nhưng khi các ngươi vào một thành, mà họ không tiếp nhận các ngươi, hãy đi ra ngoài đường, rồi nói: 11. ‘Ngay cả bụi dính vào chúng tôi, chúng tôi cũng phủi sạch chúng khỏi chân của mình ngay tại bên ngoài thành để phản đối các ngươi; nhưng phải biết điều nầy: Vương quốc của Đức Chúa Trời đã đến gần.’ 12. Ta nói cho các ngươi rằng trong ngày đó thành Sô-đôm sẽ được khoan dung hơn thành đó."
13. "Khốn cho ngươi, Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, Bết-sai-đa! Bởi vì nếu những phép lạ đã xảy ra giữa các ngươi đã được thực hiện tại Ty-rơ và Si-đôn, thì họ đã mặc vải sô, ngồi trong tro bụi và ăn năn từ lâu rồi. 14. Vì vậy, trong ngày phán xét, Ty-rơ và Si-đôn sẽ được khoan dung hơn các ngươi. 15. Còn ngươi, Ca-bê-na-um, ngươi sẽ không được nhấc lên tận trời, nhưng sẽ bị hạ xuống tận âm phủ!"
16. "Ai nghe các ngươi, tức là nghe Ta; ai khước từ các ngươi, tức là khước từ Ta; ai khước từ Ta, tức là khước từ Đấng đã sai Ta.”
Báo cáo của bảy mươi hai môn đồ
17. Bảy mươi hai môn đồ đã trở về trong sự vui mừng, thưa rằng: “Lạy Chúa! Nhờ danh của Ngài, các quỷ đã chịu khuất phục chúng con.” 18. Ngài nói với họ: “Ta đã thấy Sa-tan từ trời sa xuống như một tia chớp. 19. Nầy, Ta đã ban cho các ngươi thẩm quyền để giày đạp trên rắn và bò cạp, trên tất cả quyền lực của kẻ thù; và không có gì làm hại các ngươi được. 20. Tuy nhiên đừng vui mừng vì các quỷ chịu khuất phục các ngươi, nhưng hãy vui mừng vì tên của các ngươi đã được ghi trên trời.”
Chúa cầu nguyện cảm tạ
21. Cũng vào giờ đó, Ngài hân hoan trong Đức Thánh Linh, và nói: “Thưa Cha là Chúa của trời và đất! Con hoàn toàn đồng ý với Cha bởi vì Cha đã giấu những điều nầy với những người khôn ngoan và những người thông minh, nhưng đã bày tỏ chúng cho những trẻ thơ! Thật vậy, thưa Cha, bởi vì điều nầy đẹp ý Cha. 22. Cha đã giao mọi sự cho Con. Ngoài Cha, không ai biết Con; ngoài Con và người nào Con muốn bày tỏ, thì không ai biết Cha.”
23. Rồi Ngài quay lại, nói riêng với các môn đồ: “Phước cho những con mắt được nhìn thấy điều các ngươi thấy! 24. Bởi vì Ta nói cùng các ngươi rằng nhiều tiên tri và nhiều vị vua ước ao được nhìn thấy điều các ngươi thấy mà không thấy, và được nghe điều các ngươi nghe mà không được nghe.”
Ẩn dụ về người Sa-ma-ri nhân lành
25. Kìa, có một luật gia đã đứng dậy, thử Ngài, và nói rằng: “Thưa Thầy! Tôi phải làm gì để được thừa hưởng sự sống đời đời?” 26. Ngài nói với ông: “Trong luật pháp đã chép gì? Ngươi đọc thế nào?” 27. Người đó trả lời: “Ngươi phải yêu mến Chúa, là Đức Chúa Trời của ngươi, với cả tấm lòng của ngươi, với cả linh hồn của ngươi, với cả sức lực của ngươi, và với cả tâm trí của ngươi; và hãy yêu thương người lân cận như chính mình.” 28. Ngài nói với ông: “Ngươi trả lời rất đúng. Hãy thực hiện điều này thì ngươi sẽ sống.” 29. Nhưng người đó muốn biện minh cho chính mình, ông nói với Đức Chúa Jesus: “Ai là người lân cận của tôi?”
30. Sau đó Đức Chúa Jesus đáp rằng: “Có một người từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô, đã rơi vào tay bọn cướp; chúng đã trấn lột người, và gây thương tích, rồi bỏ đi, để người đó nửa chết. 31. Lúc này tình cờ một tư tế đi xuống đường đó, thấy người, thì tránh qua phía bên kia rồi đi. 32. Tương tự, một người Lê-vi cũng đến nơi đó, đến và thấy, cũng tránh qua phía bên kia rồi đi. 33. Tuy nhiên có một người Sa-ma-ri đang đi đường, đã đến cùng người đó, thấy vậy thì động lòng thương xót, 34. ông đã đến gần, đổ dầu và rượu, băng bó những vết thương của người đó, rồi đỡ người lên con vật của mình, và mang người đến một quán trọ để săn sóc cho người đó. 35. Ngày hôm sau, ông lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán và nói: ‘Hãy săn sóc người nầy, nếu có tốn hơn nữa hãy tính cho tôi, khi trở về tôi sẽ trả.’ 36. Trong ba người đó, theo ngươi, ai là người lân cận với người đã rơi vào tay bọn cướp?”
37. Ông nói: “Là người đã bày tỏ lòng thương xót với ông ta.” Sau đó Đức Chúa Jesus nói với ông: “Ngươi hãy đi và làm theo như vậy.”
Ma-thê và Ma-ri
38. Khi họ đang đi đường, Ngài vào một ngôi làng; có một phụ nữ tên Ma-thê tiếp Ngài vào nhà. 39. Cô có một em gái tên Ma-ri đã ngồi dưới chân của Chúa, để lắng nghe lời của Ngài. 40. Nhưng Ma-thê bị chi phối rất nhiều với việc phục vụ, cho nên cô đã đến thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Ngài không để ý rằng em con đã bỏ mặc con phục vụ một mình hay sao? Xin hãy bảo nó giúp con!” 41. Chúa đáp lại, và nói với nàng: “Ma-thê! Ma-thê! Con lo lắng và bối rối về nhiều việc; 42. nhưng chỉ có một việc cần mà thôi, và Ma-ri đã chọn phần tốt, là điều không nên lấy khỏi nàng.”
Bản Dịch 1925
1. Kế đó, Chúa chọn bảy mươi môn đồ khác, sai từng đôi đi trước Ngài, đến các thành các chỗ mà chính Ngài sẽ đi. 2. Ngài phán cùng môn đồ rằng: Mùa gặt thì trúng, song con gặt thì ít. Vậy, hãy xin Chủ mùa gặt sai con gặt đến trong mùa của mình. 3. Hãy đi; nầy, ta sai các ngươi đi, khác nào như chiên con ở giữa bầy muông sói. 4. Đừng đem túi, bao, giày, và đừng chào ai dọc đường. 5. Hễ các ngươi vào nhà nào, trước hết hãy nói rằng: Cầu sự bình an cho nhà nầy! 6. Nếu nhà đó có người nào đáng được bình an, sự bình an của các ngươi sẽ giáng cho họ; bằng không, sẽ trở về các ngươi. 7. Hãy ở nhà đó, ăn uống đồ người ta sẽ cho các ngươi, vì người làm công đáng được tiền lương mình. Đừng đi nhà nầy sang nhà khác. 8. Hễ các ngươi vào thành nào, mà người ta tiếp rước, hãy ăn đồ họ sẽ dọn cho. 9. Hãy chữa kẻ bịnh ở đó, và nói với họ rằng: Nước Đức Chúa Trời đến gần các ngươi.
10. Song hễ các ngươi vào thành nào, họ không tiếp rước, hãy đi ra ngoài chợ, mà nói rằng: 11. Đối với các ngươi, chúng ta cũng phủi bụi của thành các ngươi đã dính chân chúng ta; nhưng phải biết nước Đức Chúa Trời đã đến gần các ngươi rồi. 12. Ta phán cùng các ngươi, đến ngày cuối cùng, thành Sô-đôm sẽ chịu nhẹ hơn thành nầy. 13. Khốn cho mầy, thành Cô-ra-xin! Khốn cho mầy, thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm giữa bay, đem làm trong thành Ty-rơ và thành Si-đôn, thì hai thành ấy đã mặc áo gai và đội tro mà ăn năn từ lâu rồi. 14. Vậy, đến ngày phán xét, thành Ty-rơ và thành Si-đôn sẽ chịu nhẹ hơn bay. 15. Còn mầy, thành Ca-bê-na-um, mầy sẽ được nhắc lên tận trời sao? Không, sẽ bị hạ xuống tới dưới Âm phủ! 16. Ai nghe các ngươi, ấy là nghe ta; ai bỏ các ngươi, ấy là bỏ ta; còn ai bỏ ta, ấy là bỏ Đấng đã sai ta.
17. Bảy mươi môn đồ trở về cách vui vẻ, thưa rằng: Lạy Chúa, vì danh Chúa, các quỉ cũng phục chúng tôi. 18. Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta đã thấy quỉ Sa-tan từ trời sa xuống như chớp. 19. Nầy, ta đã ban quyền cho các ngươi giày đạp rắn, bò cạp, và mọi quyền của kẻ nghịch dưới chân; không gì làm hại các ngươi được. 20. Dầu vậy, chớ mừng vì các quỉ phục các ngươi; nhưng hãy mừng vì tên các ngươi đã ghi trên thiên đàng.
21. Cũng giờ đó, Đức Chúa Jêsus nức lòng bởi Đức Thánh Linh, bèn nói rằng: Lạy Cha, là Chúa trời đất, tôi ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu những sự nầy với kẻ khôn ngoan, người sáng dạ, mà tỏ ra cho trẻ nhỏ hay! Thưa Cha, phải, thật như vậy, vì Cha đã thấy điều đó là tốt lành. 22. Cha ta đã giao mọi sự cho ta; ngoài Cha không ai biết Con là ai; ngoài Con, và người nào mà Con muốn tỏ ra cùng, thì cũng không có ai biết Cha là ai. 23. Đoạn, Ngài xây lại cùng môn đồ mà phán riêng rằng: Phước cho mắt nào được thấy điều các ngươi thấy! 24. Vì ta nói cùng các ngươi, có nhiều đấng tiên tri và vua chúa ước ao thấy điều các ngươi thấy, mà chẳng từng thấy, ước ao nghe điều các ngươi nghe, mà chẳng từng nghe.
25. Bấy giờ, một thầy dạy luật đứng dậy hỏi đặng thử Đức Chúa Jêsus rằng: Thưa thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời? 26. Ngài phán rằng: Trong luật pháp có chép điều gì? Ngươi đọc gì trong đó? 27. Thưa rằng: Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi; và yêu người lân cận như mình. 28. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ngươi đáp phải lắm; hãy làm điều đó, thì được sống.
29. Song thầy ấy muốn xưng mình là công bình, nên thưa cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Ai là người lân cận tôi? 30. Đức Chúa Jêsus lại cất tiếng phán rằng: Có một người từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Giê-ri-cô, lâm vào kẻ cướp, nó giựt lột hết, đánh cho mình mẩy bị thương rồi đi, để người đó nửa sống nửa chết. 31. Vả, gặp một thầy tế lễ đi xuống đường đó, thấy người ấy, thì đi qua khỏi. 32. Lại có một người Lê-vi cũng đến nơi, lại gần, thấy, rồi đi qua khỏi. 33. Song có một người Sa-ma-ri đi đường, đến gần người đó, ngó thấy thì động lòng thương; 34. bèn áp lại, lấy dầu và rượu xức chỗ bị thương, rồi rịt lại; đoạn, cho cỡi con vật mình đem đến nhà quán, mà săn sóc cho. 35. Đến bữa sau, lấy hai đơ-ni-ê đưa cho chủ quán, dặn rằng: Hãy săn sóc người nầy, nếu tốn hơn nữa, khi tôi trở về sẽ trả. 36. Trong ba người đó, ngươi tưởng ai là lân cận với kẻ bị cướp? 37. Thầy dạy luật thưa rằng: Ấy là người đã lấy lòng thương xót đãi người. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đi, làm theo như vậy.
38. Khi Đức Chúa Jêsus cùng môn đồ đi đường, đến một làng kia, có người đàn bà, tên là Ma-thê, rước Ngài vào nhà mình. 39. Người có một em gái, tên là Ma-ri, ngồi dưới chân Chúa mà nghe lời Ngài. 40. Vả, Ma-thê mảng lo việc vặt, đến thưa Đức Chúa Jêsus rằng: Lạy Chúa, em tôi để một mình tôi hầu việc, Chúa há không nghĩ đến sao? Xin biểu nó giúp tôi. 41. Chúa đáp rằng: Hỡi Ma-thê, Ma-thê, ngươi chịu khó và bối rối về nhiều việc; 42. nhưng có một việc cần mà thôi. Ma-ri đã lựa phần tốt, là phần không có ai cất lấy được.
Bản Dịch 2011
Chúa Sai Bảy Mươi Hai Môn Ðồ Ði Truyền Giáo
1 Sau việc đó, Chúa chỉ định thêm bảy mươi hai môn đồ và sai họ từng đôi một đi trước Ngài đến những thành và những nơi Ngài sẽ đến. 2 Ngài nói với họ, “Mùa gặt thật trúng, nhưng thợ gặt lại ít. Vậy hãy xin Chủ mùa gặt sai các thợ gặt vào cánh đồng của Ngài. 3 Các ngươi hãy ra đi. Này, Ta sai các ngươi ra đi như những chiên con giữa bầy muông sói. 4 Ðừng mang theo túi tiền, túi đi đường, giày dép, và cũng đừng chào hỏi ai dọc đường. 5 Hễ các ngươi vào nhà nào, trước hết hãy nói, ‘Bình an cho nhà này.’ 6 Nếu trong nhà đó có ai xứng đáng hưởng phước bình an, phước bình an các ngươi sẽ đến với người ấy; nếu không, phước bình an đó sẽ trở về với các ngươi. 7 Hãy cứ ở tại nhà đó và ăn uống những gì người ta đãi, vì người làm công đáng được hưởng tiền lương mình. Ðừng thay đổi từ nhà này sang nhà khác. 8 Khi các ngươi vào thành nào mà dân thành đó hoan nghinh các ngươi, hãy ăn những thức ăn họ đãi các ngươi, 9 hãy chữa lành những người bịnh ở đó, và nói với họ, ‘Vương quốc Ðức Chúa Trời đang đến gần quý vị.’
10 Nhưng khi các ngươi vào thành nào mà dân ở đó không hoan nghinh các ngươi, hãy ra các đường phố của họ và nói, 11 ‘Ngay cả bụi của thành các người dính nơi chân chúng tôi, chúng tôi cũng chùi phủi để trả lại các người. Tuy nhiên các người hãy biết rõ điều này: Vương quốc Ðức Chúa Trời đang đến gần.’ 12 Ta nói với các ngươi, trong ngày ấy, Thành Sô-đôm sẽ được xử khoan hồng hơn thành đó.
13 Khốn cho ngươi, hỡi Thành Cô-ra-xin! Khốn cho ngươi, hỡi Thành Bết-sai-đa! Vì nếu các phép lạ đã làm ra giữa các ngươi được thực hiện ở Thành Ty-rơ và Thành Si-đôn, họ đã mặc vải thô, ngồi giữa đống tro, và ăn năn từ lâu rồi. 14 Vì thế trong ngày phán xét, Thành Ty-rơ và Thành Si-đôn sẽ được xử khoan hồng hơn các ngươi.
15 Còn ngươi, hỡi Thành Ca-bê-na-um, ngươi tưởng mình được đưa lên đến tận trời sao? Không đâu, ngươi sẽ bị hạ xuống tận âm phủ.
16 Ai nghe lời các ngươi là nghe lời Ta, còn ai khước từ các ngươi là khước từ Ta, và ai khước từ Ta là khước từ Ðấng đã sai Ta.”
Các Môn Ðồ Trở Về Báo Cáo
17 Bảy mươi hai môn đồ trở về, vui mừng thưa với Ngài, “Lạy Chúa, nhờ danh Ngài các quỷ phải chịu khuất phục chúng con.”
18 Ngài nói với họ, “Ta đã thấy Sa-tan từ trời sa xuống như lằn chớp. 19 Này, Ta ban cho các ngươi quyền năng để giày đạp rắn độc, bò cạp, và mọi quyền lực của kẻ thù. Không gì sẽ làm hại các ngươi. 20 Tuy nhiên đừng vui mừng về điều ấy, tức các tà linh chịu khuất phục các ngươi, nhưng hãy vui mừng vì tên các ngươi đã được ghi trên thiên đàng.”
Tin Mừng Tỏ Ra cho Trẻ Thơ
(Mat 11:25-26)
21 Ngay giờ đó Ngài tràn đầy niềm vui trong Ðức Thánh Linh và nói, “Lạy Cha, Chúa Tể của trời và đất. Con tôn ngợi Cha, vì Cha đã giấu những điều này với những người khôn ngoan và thông sáng nhưng tỏ ra cho những trẻ thơ. Vâng, thưa Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha. 22 Cha của Con đã trao mọi sự cho Con. Không ai biết rõ Con ngoài Cha, cũng không ai biết rõ Cha ngoài Con và những kẻ Con chọn để giãi bày cho.”
23 Ðoạn Ngài quay qua các môn đồ và nói riêng với họ, “Phước cho mắt đã thấy những gì các ngươi thấy! 24 Vì Ta nói với các ngươi, nhiều vị tiên tri và vua chúa ước ao thấy những gì các ngươi thấy nhưng không được thấy, và ước ao nghe những gì các ngươi nghe nhưng không được nghe.”
Người Sa-ma-ri Nhân Lành
25 Khi ấy một luật sư đứng dậy hỏi để thử Ðức Chúa Jesus, “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”
26 Ngài hỏi lại ông, “Trong Luật Pháp có chép những gì? Ngươi đọc và thấy những gì?”
27 Ông đáp, “Ngươi phải hết lòng, hết linh hồn, hết sức, và hết trí mà yêu kính Chúa là Ðức Chúa Trời ngươi, và ngươi phải yêu người lân cận như mình.”
28 Ngài nói với ông, “Ngươi đáp đúng lắm. Hãy làm như thế thì ngươi sẽ sống.”
29 Nhưng muốn chứng tỏ mình là người đã giữ đúng theo luật pháp, ông hỏi Ðức Chúa Jesus, “Nhưng ai là người lân cận tôi?”
30 Ðức Chúa Jesus đáp, “Một người kia đi từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-cô dọc đường bị lâm vào tay bọn cướp. Chúng cướp giật hết, đánh đập trọng thương, rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. 31 Một tư tế tình cờ đi xuống đường ấy; khi thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia đường và tiếp tục cuộc hành trình. 32 Tương tự, một người Lê-vi cũng đi qua chỗ ấy. Ông lại gần, nhìn nạn nhân, rồi băng qua bên kia đường đi tiếp. 33 Nhưng có một người Sa-ma-ri kia cũng đi con đường đó, khi đến chỗ nạn nhân và thấy nạn nhân như thế, ông động lòng thương xót. 34 Ông lại gần nạn nhân, băng bó các vết thương, lấy dầu và rượu thoa bóp các vết bầm, đỡ nạn nhân lên con vật của mình, và đưa đến một lữ quán để săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy hai đơ-na-ri trao cho chủ quán và nói, ‘Xin ông săn sóc người này; nếu tốn kém thêm bao nhiêu, khi tôi trở lại, tôi sẽ trả cho ông.’ 36 Theo ngươi, ai trong ba người đó là người lân cận của người bị sa vào tay bọn cướp?”
37 Ông đáp, “Ðó là người đã tỏ lòng thương xót với ông ta.”
Ðức Chúa Jesus bảo, “Hãy đi và làm y như vậy.”
Hai Chị Em Ma-thê và Ma-ry
38 Trên đường họ đến Giê-ru-sa-lem, Ngài vào một làng kia, một phụ nữ tên là Ma-thê ân cần đón tiếp Ngài vào nhà. 39 Cô ấy có một em gái tên là Ma-ry. Cô em gái ấy đến ngồi nơi chân Chúa và lắng nghe lời Ngài. 40 Lúc ấy Ma-thê bị chi phối bởi mọi việc phải làm để đãi khách, nên cô đến gần Ngài và nói, “Lạy Chúa, Ngài không quan tâm khi em con để con làm mọi sự một mình sao? Xin Ngài bảo nó phụ con.”
41 Nhưng Chúa trả lời và nói với cô, “Hỡi Ma-thê, Ma-thê, ngươi quả có lo lắng và bị chi phối bởi nhiều việc, 42 nhưng chỉ có một việc là cần quan tâm hơn cả. Ma-ry đã chọn phần tốt ấy rồi, không nên cất đi phần ấy khỏi nàng.”
Tài Liệu
- Kinh Thánh - Bản Dịch 1925 - Thánh Kinh Hội Anh Quốc và Hải Ngoại
- Kinh Thánh - Bản Dịch 2011 - Mục sư Đặng Ngọc Báu
- Kinh Thánh - Bản Dịch Việt Ngữ - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Đại Chúng - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Ngữ Căn - Thư Viện Tin Lành