Ma-thi-ơ: Chương 20
Mục lục
Bản Dịch Việt Ngữ
Người làm công trong vườn nho
1. “Vương quốc thiên đàng giống như một người chủ đất, sáng sớm đi ra, thuê những người làm công vào trong vườn nho của mình. 2. Sau khi đã thỏa thuận với những người làm công mỗi ngày một đơ-ni-ê, người đó sai họ vào trong vườn nho của mình. 3. Vào khoảng giờ thứ ba, người đó đi ra, thấy những người khác đang đứng ở không ngoài chợ, 4. nên nói với họ: ‘Các anh cũng hãy vào trong vườn nho, tôi sẽ trả công xứng đáng.’ Vì vậy, họ đã đi vào. 5. Sau đó, người trở ra vào khoảng giờ thứ sáu và giờ thứ chín, và cũng làm như vậy. 6. Khoảng giờ thứ mười một, người chủ đi ra, và thấy những người khác đang đứng, thì nói với họ rằng: ‘Tại sao các anh đứng không ở đây cả ngày?’ 7. Họ nói với người: ‘Bởi vì không ai thuê chúng tôi cả.’ Người nói với họ: ‘Các anh cũng hãy đi vào trong vườn nho. [Các anh sẽ được trả công xứng đáng.]’
8. Sau đó, tối đến, người chủ vườn nho nói với viên quản lý của mình: ‘Hãy gọi những người làm công đến và trả công cho họ, bắt đầu từ người cuối đến người đầu.’ 9. Những người được thuê vào giờ thứ mười một, mỗi người lãnh được một đơ-ni-ê. 10. Khi những người đã đến từ ban đầu, họ tưởng rằng họ sẽ nhận được nhiều hơn; nhưng mỗi người trong số họ cũng lãnh được một đơ-ni-ê. 11. Lúc nhận tiền công, họ cằn nhằn với người chủ 12. rằng: ‘Những người đến cuối cùng chỉ làm có một giờ, mà ông cũng đối xử ngang bằng với chúng tôi, là những người đã làm nặng nhọc và dang nắng cả ngày.’ 13. Tuy nhiên người chủ trả lời với một người trong bọn họ rằng: ‘Bạn ơi! Tôi không đối xử bất công với bạn đâu! Không phải bạn đã thỏa thuận với tôi là một đơ-ni-ê đó sao? 14. Hãy nhận những gì thuộc về mình, rồi đi đi; tôi muốn trả cho người cuối nầy như đã trả cho bạn vậy. 15. Tôi không được phép sử dụng những gì thuộc về tôi theo ý của tôi hay sao? Hay là bạn thấy tôi rộng lượng mà ganh tị?’ 16. Người cuối sẽ trở nên đầu, còn những người đầu sẽ nên cuối là như vậy. [Bởi vì nhiều người sẽ được gọi, nhưng ít người được chọn.]”
Đức Chúa Jesus báo trước lần thứ ba về sự chết và sống lại của Ngài
17. Đức Chúa Jesus đi lên Giê-ru-sa-lem. Trên đường đi, Ngài đem mười hai môn đồ riêng ra, rồi nói với họ: 18. “Nầy, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, Con Người sẽ bị phản nộp cho các thượng tế và các học giả giáo luật; họ sẽ kết án tử hình Ngài, 19. rồi giao Ngài cho dân ngoại để chúng chế nhạo, đánh đòn, và đóng đinh trên thập tự; nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
Lời thỉnh cầu của bà Xê-bê-đê
20. Sau đó, mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng những con trai của bà đã đến gặp Đức Chúa Jesus, bà quỳ xuống và xin Ngài một việc. 21. Ngài hỏi: “Bà muốn điều gì?” Bà thưa với Ngài: “Xin hãy nói cho hai đứa con trai của con đây được ngồi trong vương quốc của Ngài, một đứa bên phải của Ngài, một đứa bên trái của Ngài.” 22. Đức Chúa Jesus trả lời và nói rằng: “Các ngươi không biết điều mình đang xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống hay không?” Họ nói với Ngài: “Chúng con có thể.” 23. Ngài nói với họ: “Các ngươi sẽ uống chén của Ta; còn việc ngồi bên phải hay bên trái của Ta, thì điều nầy Ta không cho được, nhưng thuộc về những người mà Cha của Ta đã chuẩn bị.”
24. Mười môn đồ kia nghe điều đó rất giận hai anh em. 25. Nhưng Đức Chúa Jesus gọi họ đến và nói: “Các ngươi biết những người cầm quyền của dân ngoại thì thống trị dân, và những quan chức cao cấp thì dùng quyền lực mà cai trị. 26. Nhưng giữa các ngươi thì không phải vậy; ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì phải làm đầy tớ; 27. còn ai muốn đứng đầu, thì phải làm nô lệ cho các ngươi. 28. Ngay cả Con Người, đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và ban mạng sống của Ngài làm giá chuộc cho nhiều người.”
Đức Chúa Jesus chữa lành hai người mù tại Giê-ri-cô
29. Khi họ ra khỏi Giê-ri-cô, một đoàn người rất đông đi theo Ngài. 30. Kìa, có hai người mù đang ngồi bên đường, nghe rằng Đức Chúa Jesus đang đi qua, họ đã kêu lớn, và nói rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” 31. Đám đông quở trách họ, bảo họ im lặng; nhưng họ càng kêu lớn hơn rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” 32. Đức Chúa Jesus đã dừng lại, gọi họ, và nói rằng: “Các ngươi muốn Ta làm gì cho các ngươi?” 33. Họ thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Xin cho mắt của chúng con được mở ra!” 34. Đức Chúa Jesus cảm thương, nên đã chạm vào mắt của họ. Lập tức, họ thấy được, rồi họ đi theo Ngài.
Bản Dịch Đại Chúng
Người làm công trong vườn nho
“Vương quốc thiên đàng giống như một người chủ đất, sáng sớm đi ra, thuê những người làm công vào trong vườn nho của mình. Sau khi đã thỏa thuận với những người làm công mỗi ngày một đơ-ni-ê, người đó sai họ vào trong vườn nho của mình. Vào khoảng giờ thứ ba, người đó đi ra, thấy những người khác đang đứng ở không ngoài chợ, nên nói với họ: ‘Các anh cũng hãy vào trong vườn nho, tôi sẽ trả công xứng đáng.’ Vì vậy, họ đã đi vào. Sau đó, người trở ra vào khoảng giờ thứ sáu và giờ thứ chín, và cũng làm như vậy. Khoảng giờ thứ mười một, người chủ đi ra, và thấy những người khác đang đứng, thì nói với họ rằng: ‘Tại sao các anh đứng không ở đây cả ngày?’ Họ nói với người: ‘Bởi vì không ai thuê chúng tôi cả.’ Người nói với họ: ‘Các anh cũng hãy đi vào trong vườn nho. [Các anh sẽ được trả công xứng đáng.]’
Sau đó, tối đến, người chủ vườn nho nói với viên quản lý của mình: ‘Hãy gọi những người làm công đến và trả công cho họ, bắt đầu từ người cuối đến người đầu.’ Những người được thuê vào giờ thứ mười một, mỗi người lãnh được một đơ-ni-ê. Khi những người đã đến từ ban đầu, họ tưởng rằng họ sẽ nhận được nhiều hơn; nhưng mỗi người trong số họ cũng lãnh được một đơ-ni-ê. Lúc nhận tiền công, họ cằn nhằn với người chủ rằng: ‘Những người đến cuối cùng chỉ làm có một giờ, mà ông cũng đối xử ngang bằng với chúng tôi, là những người đã làm nặng nhọc và dang nắng cả ngày.’ Tuy nhiên người chủ trả lời với một người trong bọn họ rằng: ‘Bạn ơi! Tôi không đối xử bất công với bạn đâu! Không phải bạn đã thỏa thuận với tôi là một đơ-ni-ê đó sao? Hãy nhận những gì thuộc về mình, rồi đi đi; tôi muốn trả cho người cuối nầy như đã trả cho bạn vậy. Tôi không được phép sử dụng những gì thuộc về tôi theo ý của tôi hay sao? Hay là bạn thấy tôi rộng lượng mà ganh tị?’ Người cuối sẽ trở nên đầu, còn những người đầu sẽ nên cuối là như vậy. [Bởi vì nhiều người sẽ được gọi, nhưng ít người được chọn.]”
Đức Chúa Jesus báo trước lần thứ ba về sự chết và sống lại của Ngài
Đức Chúa Jesus đi lên Giê-ru-sa-lem. Trên đường đi, Ngài đem mười hai môn đồ riêng ra, rồi nói với họ: “Nầy, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, Con Người sẽ bị phản nộp cho các thượng tế và các học giả giáo luật; họ sẽ kết án tử hình Ngài, rồi giao Ngài cho dân ngoại để chúng chế nhạo, đánh đòn, và đóng đinh trên thập tự; nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
Lời thỉnh cầu của bà Xê-bê-đê
Sau đó, mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng những con trai của bà đã đến gặp Đức Chúa Jesus, bà quỳ xuống và xin Ngài một việc. Ngài hỏi: “Bà muốn điều gì?” Bà thưa với Ngài: “Xin hãy nói cho hai đứa con trai của con đây được ngồi trong vương quốc của Ngài, một đứa bên phải của Ngài, một đứa bên trái của Ngài.” Đức Chúa Jesus trả lời và nói rằng: “Các ngươi không biết điều mình đang xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống hay không?” Họ nói với Ngài: “Chúng con có thể.” Ngài nói với họ: “Các ngươi sẽ uống chén của Ta; còn việc ngồi bên phải hay bên trái của Ta, thì điều nầy Ta không cho được, nhưng thuộc về những người mà Cha của Ta đã chuẩn bị.”
Mười môn đồ kia nghe điều đó rất giận hai anh em. Nhưng Đức Chúa Jesus gọi họ đến và nói: “Các ngươi biết những người cầm quyền của dân ngoại thì thống trị dân, và những quan chức cao cấp thì dùng quyền lực mà cai trị. Nhưng giữa các ngươi thì không phải vậy; ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì phải làm đầy tớ; còn ai muốn đứng đầu, thì phải làm nô lệ cho các ngươi. 28. Ngay cả Con Người, đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và ban mạng sống của Ngài làm giá chuộc cho nhiều người.”
Đức Chúa Jesus chữa lành hai người mù tại Giê-ri-cô
Khi họ ra khỏi Giê-ri-cô, một đoàn người rất đông đi theo Ngài. Kìa, có hai người mù đang ngồi bên đường, nghe rằng Đức Chúa Jesus đang đi qua, họ đã kêu lớn, và nói rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” Đám đông quở trách họ, bảo họ im lặng; nhưng họ càng kêu lớn hơn rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” Đức Chúa Jesus đã dừng lại, gọi họ, và nói rằng: “Các ngươi muốn Ta làm gì cho các ngươi?” Họ thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Xin cho mắt của chúng con được mở ra!” Đức Chúa Jesus cảm thương, nên đã chạm vào mắt của họ. Lập tức, họ thấy được, rồi họ đi theo Ngài.
Bản Dịch Ngữ Căn
Người làm công trong vườn nho
1. “Vương quốc thiên đàng giống như một người chủ đất, sáng sớm đi ra, thuê những người làm công vào trong vườn nho của mình. 2. Sau khi đã thỏa thuận với những người làm công mỗi ngày một đơ-ni-ê, người đó sai họ vào trong vườn nho của mình. 3. Vào khoảng giờ thứ ba, người đó đi ra, thấy những người khác đang đứng ở không ngoài chợ, 4. nên nói với họ: ‘Các anh cũng hãy vào trong vườn nho, tôi sẽ trả công xứng đáng.’ Vì vậy, họ đã đi vào. 5. Sau đó, người trở ra vào khoảng giờ thứ sáu và giờ thứ chín, và cũng làm như vậy. 6. Khoảng giờ thứ mười một, người chủ đi ra, và thấy những người khác đang đứng, thì nói với họ rằng: ‘Tại sao các anh đứng không ở đây cả ngày?’ 7. Họ nói với người: ‘Bởi vì không ai thuê chúng tôi cả.’ Người nói với họ: ‘Các anh cũng hãy đi vào trong vườn nho. [Các anh sẽ được trả công xứng đáng.]’
8. Sau đó, tối đến, người chủ vườn nho nói với viên quản lý của mình: ‘Hãy gọi những người làm công đến và trả công cho họ, bắt đầu từ người cuối đến người đầu.’ 9. Những người được thuê vào giờ thứ mười một, mỗi người lãnh được một đơ-ni-ê. 10. Khi những người đã đến từ ban đầu, họ tưởng rằng họ sẽ nhận được nhiều hơn; nhưng mỗi người trong số họ cũng lãnh được một đơ-ni-ê. 11. Lúc nhận tiền công, họ cằn nhằn với người chủ 12. rằng: ‘Những người đến cuối cùng chỉ làm có một giờ, mà ông cũng đối xử ngang bằng với chúng tôi, là những người đã làm nặng nhọc và dang nắng cả ngày.’ 13. Tuy nhiên người chủ trả lời với một người trong bọn họ rằng: ‘Bạn ơi! Tôi không đối xử bất công với bạn đâu! Không phải bạn đã thỏa thuận với tôi là một đơ-ni-ê đó sao? 14. Hãy nhận những gì thuộc về mình, rồi đi đi; tôi muốn trả cho người cuối nầy như đã trả cho bạn vậy. 15. Tôi không được phép sử dụng những gì thuộc về tôi theo ý của tôi hay sao? Hay là bạn thấy tôi rộng lượng mà ganh tị?’ 16. Người cuối sẽ trở nên đầu, còn những người đầu sẽ nên cuối là như vậy. [Bởi vì nhiều người sẽ được gọi, nhưng ít người được chọn.]”
Đức Chúa Jesus báo trước lần thứ ba về sự chết và sống lại của Ngài
17. Đức Chúa Jesus đi lên Giê-ru-sa-lem. Trên đường đi, Ngài đem mười hai môn đồ riêng ra, rồi nói với họ: 18. “Nầy, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, Con Người sẽ bị phản nộp cho các thượng tế và các học giả giáo luật; họ sẽ kết án tử hình Ngài, 19. rồi giao Ngài cho dân ngoại để chúng chế nhạo, đánh đòn, và đóng đinh trên thập tự; nhưng đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.”
Lời thỉnh cầu của bà Xê-bê-đê
20. Sau đó, mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng những con trai của bà đã đến gặp Đức Chúa Jesus, bà quỳ xuống và xin Ngài một việc. 21. Ngài hỏi: “Bà muốn điều gì?” Bà thưa với Ngài: “Xin hãy nói cho hai đứa con trai của con đây được ngồi, một đứa bên phải của Ngài, một đứa bên trái của Ngài, trong vương quốc của Ngài.” 22. Đức Chúa Jesus trả lời và nói rằng: “Các ngươi không biết điều mình đang xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống hay không?” Họ nói với Ngài: “Chúng con có thể.” 23. Ngài nói với họ: “Các ngươi sẽ uống chén của Ta; còn việc ngồi bên phải hay bên trái của Ta, thì điều nầy Ta không cho được, nhưng thuộc về những người mà Cha của Ta đã chuẩn bị.”
24. Mười môn đồ kia nghe điều đó rất giận hai anh em. 25. Nhưng Đức Chúa Jesus gọi họ đến và nói: “Các ngươi biết những người cầm quyền của dân ngoại thì thống trị dân, và những quan chức cao cấp thì dùng quyền lực mà cai trị. 26. Nhưng giữa các ngươi thì không phải vậy; ai muốn làm lớn trong các ngươi, thì phải làm đầy tớ; 27. còn ai muốn đứng đầu, thì phải làm nô lệ cho các ngươi. 28. Ngay cả Con Người, đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ, và ban mạng sống của Ngài làm giá chuộc cho nhiều người.”
Đức Chúa Jesus chữa lành hai người mù tại Giê-ri-cô
29. Khi họ ra khỏi Giê-ri-cô, một đoàn người rất đông đi theo Ngài. 30. Kìa, có hai người mù đang ngồi bên đường, nghe rằng Đức Chúa Jesus đang đi qua, họ đã kêu lớn, và nói rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” 31. Đám đông quở trách họ, bảo họ im lặng; nhưng họ càng kêu lớn hơn rằng: “Lạy Chúa! Con của Đa-vít! Xin thương xót chúng con!” 32. Đức Chúa Jesus đã dừng lại, gọi họ, và nói rằng: “Các ngươi muốn Ta làm gì cho các ngươi?” 33. Họ thưa với Ngài: “Lạy Chúa! Xin cho mắt của chúng con được mở ra!” 34. Đức Chúa Jesus cảm thương, nên đã chạm vào mắt của họ. Lập tức, họ thấy được, rồi họ đi theo Ngài.
Bản Dịch 1925
1. Vả, nước thiên đàng, giống như người chủ nhà kia, tảng sáng đi ra, để mướn người làm công cho vườn nho mình. 2. Khi người chủ đã định giá với người làm công, mỗi ngày một đơ-ni-ê, thì sai họ vào vườn nho mình. 3. Ước chừng giờ thứ ba, người chủ lại ra, thấy những kẻ khác rảnh việc đứng trong chợ, 4. thì nói cùng họ rằng: Các ngươi hãy đi vào vườn nho ta, và ta sẽ trả tiền công phải cho. 5. Họ liền đi. Ước chừng giờ thứ sáu và giờ thứ chín, người chủ lại ra, cũng làm như vậy. 6. Ước chừng giờ thứ mười một, chủ ra, lại thấy những kẻ khác đứng trong chợ, thì hỏi rằng: Sao các ngươi đứng đây cả ngày không làm gì hết?
7. Họ trả lời rằng: Vì không ai mướn chúng tôi. Người chủ nói với họ rằng: Các ngươi cũng hãy đi vào vườn nho ta.
8. Đến tối, chủ vườn nho nói với người giữ việc rằng: Hãy gọi những người làm công mà trả tiền công cho họ, khởi từ người rốt cho đến người đầu.
9. Những người làm công mướn từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người được một đơ-ni-ê. 10. Rồi tới phiên những người đầu đến, tưởng lãnh được nhiều hơn; song họ cũng lãnh mỗi người một đơ-ni-ê. 11. Khi lãnh rồi, lằm bằm cùng chủ nhà, 12. mà rằng: Những người rốt ấy chỉ làm một giờ, mà chủ đãi cũng như chúng tôi, là kẻ đã chịu mệt nhọc cả ngày và giang nắng.
13. Song chủ trả lời cho một người trong bọn rằng: Bạn ơi, ta không xử tệ với ngươi đâu; ngươi há chẳng đã định với ta một đơ-ni-ê sao? 14. Hãy lấy của ngươi mà đi đi; ta muốn trả cho kẻ rốt nầy bằng như đã trả cho ngươi vậy. 15. Ta há không có phép dùng của cải ta theo ý muốn ta sao? Hay là ngươi thấy ta ở tử tế mà lấy mắt ganh sao? 16. Đó, những kẻ rốt sẽ nên đầu và kẻ đầu sẽ nên rốt là như vậy.
17. Trong khi Đức Chúa Jêsus đi lên thành Giê-ru-sa-lem, Ngài đem riêng theo mười hai môn đồ, dọc đường, phán cùng họ rằng: 18. Nầy, chúng ta đi lên thành Giê-ru-sa-lem, và Con người sẽ bị bắt nộp cho các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo, bọn đó sẽ luận giết Ngài. 19. Họ sẽ nộp Ngài cho dân ngoại hầu để nhạo báng, đánh đập, và đóng đinh trên cây thập tự; đến ngày thứ ba, Ngài sẽ sống lại.
20. Bấy giờ, có mẹ của các con trai Xê-bê-đê cùng các con mình đến gần Đức Chúa Jêsus, lạy Ngài đặng hỏi một chuyện.
21. Ngài phán rằng: Ngươi muốn chi? Thưa rằng: Xin cho hai con trai tôi đây ngồi một đứa bên hữu Ngài, một đứa bên tả, ở trong nước Ngài.
22. Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi không hiểu điều của mình xin. Các ngươi uống được chén mà ta hầu uống không? Hai người thưa rằng: Chúng tôi uống được.
23. Ngài phán rằng: Thật các ngươi sẽ uống chén ta nhưng mà ngồi bên hữu hay bên tả ta, thì chẳng phải tự ta cho được; ấy là cho những người nào mà Cha ta đã sửa soạn cho.
24. Mười môn đồ kia nghe sự xin đó, thì giận hai anh em. 25. Nhưng Đức Chúa Jêsus gọi đến mà phán rằng: Các ngươi biết rằng các vua dân ngoại thì ép dân phải phục mình, còn các quan lớn thì lấy quyền thế mà trị dân. 26. Trong các ngươi thì không như vậy; trái lại, trong các ngươi, kẻ nào muốn làm lớn, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi; 27. còn kẻ nào muốn làm đầu, thì sẽ làm tôi mọi các ngươi. 28. Ấy vậy, Con người đã đến, không phải để người ta hầu việc mình, song để mình hầu việc người ta, và phó sự sống mình làm giá chuộc nhiều người.
29. Đang khi Đức Chúa Jêsus và môn đồ ra khỏi thành Giê-ri-cô, thì có một đoàn dân đông theo Ngài. 30. Nầy, có hai người mù ngồi bên đường, nghe nói Đức Chúa Jêsus qua đó, thì kêu lên rằng: Lạy Chúa, con cháu vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi! 31. Chúng rầy hai người ấy, biểu nín đi; nhưng họ kêu lớn hơn nữa, rằng: Lạy Chúa, con cháu vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi!
32. Đức Chúa Jêsus dừng lại, gọi hai người mù đến, mà phán rằng: Các ngươi muốn ta làm chi cho?
33. Họ thưa rằng: Lạy Chúa, xin cho mắt chúng tôi được mở ra.
34. Đức Chúa Jêsus động lòng thương xót, bèn rờ đến mắt họ; tức thì hai người thấy được và đi theo Ngài.
Bản Dịch 2011
Các Công Nhân Vườn Nho
1 “Vương quốc thiên đàng giống như một điền chủ kia sáng sớm đi ra mướn các công nhân làm việc trong vườn nho mình. 2 Sau khi thỏa thuận với họ tiền công một đơ-na-ri một ngày, chủ sai họ vào làm việc trong vườn nho mình. 3 Khoảng chín giờ sáng, chủ trở ra và thấy một số người khác đang đứng không ngoài chợ. 4 Chủ bảo họ, ‘Anh em hãy vào làm việc trong vườn nho của tôi. Tôi sẽ trả tiền công phải chăng cho.’ Vậy họ đi làm. 5 Ðến mười hai giờ trưa, rồi ba giờ chiều, chủ lại đi ra và làm y như vậy. 6 Vào khoảng năm giờ chiều, chủ đi ra và thấy một số người khác đang đứng không ở đó. Chủ hỏi họ, ‘Tại sao các anh đứng không ở đây cả ngày như thế?’
7 Họ trả lời ông, ‘Bởi vì không ai mướn chúng tôi.’
Chủ nói với họ, ‘Vậy các anh cũng hãy vào làm việc trong vườn nho của tôi.’
8 Ðến chiều tối, chủ của vườn nho bảo người quản gia của ông, ‘Ông hãy gọi các công nhân vào và trả tiền công cho họ, bắt đầu với những người cuối, rồi trả dần đến những người đầu.’
9 Những người được mướn vào làm lúc năm giờ chiều đến và lãnh mỗi người một đơ-na-ri. 10 Ðến phiên những người được mướn đầu tiên, họ tưởng họ sẽ được lãnh nhiều hơn, nhưng ai nấy cũng chỉ nhận một đơ-na-ri. 11 Khi nhận tiền, họ cằn nhằn chủ điền, 12 ‘Mấy người cuối cùng này chỉ làm một giờ mà cũng được trả tiền công bằng chúng tôi, những người đã làm việc nặng nhọc dưới nắng nóng suốt ngày.’
13 Nhưng chủ trả lời với một người của họ, ‘Bạn ơi, tôi không đối xử tệ với bạn đâu. Có phải bạn đã đồng ý với tôi về tiền công một đơ-na-ri một ngày không? 14 Vậy bạn hãy cầm lấy phần của bạn và đi về. Còn tôi, tôi muốn trả tiền công cho những người vào làm sau cùng bằng tiền công của bạn. 15 Chẳng lẽ tôi không có quyền sử dụng của cải tôi theo ý tôi muốn sao? Hay bạn ganh tức vì tôi rộng rãi chăng?’
16 Những người đầu sẽ thành cuối, và những người cuối sẽ thành đầu là như vậy.” [84: Một số bản cổ có thêm câu này: "Vì có nhiều người được gọi, mà ít người được chọn." ]
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ ba)
(Mác 10:32-34; Lu 18:31-34)
17 Trên đường đi lên Giê-ru-sa-lem, Ðức Chúa Jesus đem riêng mười hai môn đồ ra và bảo họ, 18 “Này, chúng ta đi lên Giê-ru-sa-lem, và Con Người sẽ bị phản nộp cho các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật. Họ sẽ kết án tử hình Người 19 và sẽ trao Người cho dân ngoại để bị chế nhạo, đánh bằng roi, và đóng đinh, nhưng ngày thứ ba, Người sẽ sống lại.”
Lời Yêu Cầu của Một Người Mẹ
(Mác 10:35-45)
20 Bấy giờ mẹ của các con Xê-bê-đê đưa hai con trai bà đến quỳ trước mặt Ngài và xin Ngài ban cho họ một đặc ân. 21 Ngài hỏi bà, “Bà muốn gì?”
Bà trả lời Ngài, “Xin Thầy cho hai con trai tôi, một đứa ngồi bên phải Thầy và một đứa ngồi bên trái Thầy trong vương quốc của Thầy.”
22 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén Ta sắp uống chăng?”
Họ trả lời Ngài, “Chúng con có thể uống.”
23 Ngài nói với họ, “Các ngươi thật sẽ uống chén của Ta, nhưng việc ngồi bên phải Ta hay bên trái Ta sẽ không do Ta ban cho, nhưng dành cho những ai được Cha Ta chuẩn bị.”
24 Khi mười môn đồ kia nghe việc đó, họ giận hai anh em ấy. 25 Nhưng Ðức Chúa Jesus gọi họ lại và nói, “Các ngươi biết rằng các vua chúa dân ngoại lấy quyền lực cai trị dân, còn các quan lại dùng quyền hành áp chế dân, 26 nhưng giữa các ngươi thì chẳng như vậy. Trong các ngươi, người nào muốn làm lớn sẽ làm đầy tớ các ngươi. 27 Người nào muốn làm đầu các ngươi sẽ làm nô lệ các ngươi; 28 ngay cả Con Người đã đến không phải để được phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống mình làm giá chuộc nhiều người.”
Chúa Chữa Lành Hai Người Mù
(Mác 10:46-52; Lu 18:35-43)
29 Khi họ rời Thành Giê-ri-cô, một đoàn dân rất đông đi theo Ngài. 30 Này, có hai người mù ngồi bên đường; khi nghe Ðức Chúa Jesus đi qua, họ cất tiếng kêu lớn rằng, “Lạy Chúa, Con Vua Ða-vít, xin thương xót chúng con!”
31 Ðám đông quát nạt và bảo họ im, nhưng họ lại càng kêu to hơn, “Lạy Chúa, Con Vua Ða-vít, xin thương xót chúng con!”
32 Ðức Chúa Jesus dừng lại, gọi họ đến, và hỏi, “Các ngươi muốn Ta làm gì cho các ngươi?”
33 Họ thưa với Ngài, “Lạy Chúa, xin mở mắt chúng con.”
34 Ðức Chúa Jesus động lòng thương xót; Ngài sờ vào mắt họ. Ngay lập tức, họ thấy được và đi theo Ngài.
Tài Liệu
- Kinh Thánh - Bản Dịch 1926 - Thánh Kinh Hội Anh Quốc và Hải Ngoại
- Kinh Thánh - Bản Dịch 2011 - Mục sư Đặng Ngọc Báu
- Kinh Thánh - Bản Dịch Việt Ngữ - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Đại Chúng - Thư Viện Tin Lành
- Kinh Thánh - Bản Dịch Ngữ Căn - Thư Viện Tin Lành