I Sa-mu-ên: Chương 20

Từ Thư Viện Tin Lành
(đổi hướng từ KTB09C020)
Buớc tưới chuyển hướng Bước tới tìm kiếm

Bản Dịch Việt Ngữ

1. Sau đó, Đa-vít trốn khỏi Na-giốt thuộc Ra-ma, rồi đến với Giô-na-than, và hỏi: “Tôi đã làm gì? Tôi có tội ác gì? Tôi đã phạm tội gì với cha của anh mà người đã tìm hại mạng sống của tôi?”

2. Giô-na-than nói với chàng: “Không thể như vậy được! Anh không chết đâu. Cha tôi không làm bất cứ điều gì, dù lớn hay nhỏ, mà không nói với tôi. Tại sao cha tôi lại giấu điều nầy với tôi? Không thể như thế được!”

3. Nhưng Đa-vít đã thề và nói: “Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh. Người nói: Đừng cho Giô-na-than biết điều nầy, kẻo nó buồn. Nhưng như Đức Giê-hô-va hằng sống và như anh vẫn sống đây, sự thật là giữa tôi và cái chết chỉ cách có một bước.”

4. Giô-na-than nói với Đa-vít: “Bất cứ điều gì anh muốn, thì tôi sẽ làm cho anh.”

5. Đa-vít nói với Giô-na-than: “Nầy, ngày mai là ngày trăng mới, tôi phải ngồi ăn chung bàn với vua. Nhưng xin anh cho tôi đi ẩn ngoài đồng cho đến tối ngày thứ ba. 6. Nếu cha của anh thấy tôi vắng mặt thì hãy tâu với người rằng: Đa-vít đã nài xin con cho nó về Bết-lê-hem, quê hương của nó, bởi vì cả gia tộc dâng sinh tế hằng năm tại đó. 7. Nếu người trả lời: "Tốt!" thì đầy tớ anh sẽ được bình an. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người cố ý hại tôi. 8. Vì vậy, xin anh hãy bày tỏ lòng nhân từ đối với đầy tớ của anh, bởi vì anh đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà kết ước với đầy tớ của anh. Nếu tôi có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi. Có lẽ nào anh lại đưa tôi đến với cha của anh?”

9. Giô-na-than nói: “Đó là chuyện xa vời. Bởi vì nếu tôi biết cha tôi có ý định xấu để hại anh, lẽ nào tôi không nói cho anh biết hay sao?”

10. Đa-vít hỏi Giô-na-than: “Nếu cha anh trả lời anh cách giận dữ thì ai sẽ báo cho tôi biết?”

11. Giô-na-than nói với Đa-vít: “Hãy đi! Chúng ta hãy ra ngoài đồng.” Vì vậy hai người đi ra ngoài đồng. 12. Sau đó, Giô-na-than nói với Đa-vít: “Xin Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày thứ ba, vào giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha của tôi. Đa-vít! Nếu thấy có điều gì tốt, thì tôi không sai người nào đến cho anh biết. 13. Nhưng nếu cha tôi quyết lòng hại anh thì tôi sẽ cho anh hay, để anh tránh đi, và anh sẽ đi bình an. Nếu không, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng nề! Cầu xin Đức Giê-hô-va ở với anh, như Ngài đã ở với cha của tôi. 14. Nếu tôi còn sống, xin anh lấy sự nhân từ của Đức Giê-hô-va mà đối đãi với tôi. Còn nếu tôi chết, 15. xin anh cũng đừng bao giờ cất bỏ ơn thương xót khỏi gia đình của tôi cho đến đời đời. Đừng làm như vậy ngay cả khi Đức Giê-hô-va tận diệt tất cả những kẻ thù của Đa-vít khỏi mặt đất.”

16. Như vậy, Giô-na-than đã kết ước với nhà của Đa-vít rằng: “Nguyện Đức Giê-hô-va sẽ đòi lại từ tay của những kẻ thù của Đa-vít.” 17. Giô-na-than bắt Ða-vít thề một lần nữa, bởi vì ông rất thương chàng. Ông thương chàng như thương chính mạng sống của mình.

18. Sau đó Giô-na-than nói với Ða-vít: “Ngày mai là ngày trăng mới, anh sẽ vắng mặt. Ghế của anh sẽ trống. 19. Sau khi ở đó ba ngày, anh hãy mau mau đi xuống, đến mà chỗ anh đã ẩn hôm trước, lúc chuyện đã xảy ra, rồi anh sẽ đợi bên tảng đá Ê-xe. 20. Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía tảng đá đó như bắn vào một cái bia. 21. Rồi tôi sẽ sai một thiếu niên và bảo rằng: Hãy đi, kiếm mấy mũi tên đem về đây. Nếu tôi bảo nó: Kìa, mấy mũi tên đó ở bên nầy của ngươi, hãy lượm lên. Lúc đó anh hãy đến, bởi vì thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, mọi việc đều bình an cho anh, không có gì đáng sợ cả. 22. Nhưng nếu tôi nói với đứa thiếu niên: Kìa, các mũi tên ở xa hơn mầy. Lúc đó, anh hãy đi theo đường của anh, bởi vì Đức Giê-hô-va đã gởi anh đi. 23. Còn về lời chúng ta đã hứa với nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi cho đến đời đời.”

24. Vì vậy Ða-vít đã đi trốn ngoài đồng. Đến ngày trăng mới, vua ngồi xuống dự tiệc. 25. Vua ngồi vào chỗ của mình, như những lần trước, chỗ ngồi bên cạnh tường. Giô-na-than ngồi đối diện, Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, nhưng chỗ của Đa-vít thì bỏ trống. 26. Nhưng hôm đó Sau-lơ không nói gì, bởi vì ông nghĩ: “Chắc có chuyện gì xảy đã ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27. Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng còn trống. Sau-lơ hỏi Giô-na-than, con trai của ông: “Tại sao con trai của Giê-se, cả hôm qua lẫn hôm nay, không đến ăn?” 28. Giô-na-than thưa với Sau-lơ: “Đa-vít đã nài xin con cho anh ấy về Bết-lê-hem. 29. Anh ấy nói: Xin cho phép tôi đi, bởi vì gia tộc của chúng tôi có một buổi dâng sinh tế trong thành mà anh tôi đã dặn tôi phải về. Vì vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin cho phép tôi đi đến đó để thăm các anh của tôi. Vì vậy, Đa-vít không đến ngồi cùng bàn với đức vua.”

30. Sau-lơ nổi giận với Giô-na-than, ông nói: “Mầy là đứa con gian tà và phản bội! Ta không biết mầy đã kết bạn với con trai của Gie-sê, để làm hổ nhục cho mầy, và hổ nhục cho người mẹ đã sinh ra mầy hay sao? 31. Hễ con trai của Gie-sê còn sống bao lâu trên mặt đất thì mầy và vương quốc mầy sẽ không vững bền. Vì vậy bây giờ, hãy sai người đi tìm nó, dẫn nó về cho ta, bởi vì nó phải chết.”

32. Giô-na-than nói với Sau-lơ, cha của chàng: “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33. Sau-lơ phóng cây giáo để đâm chàng. Khi đó chàng biết rằng cha của mình đã quyết tâm giết Đa-vít. 34. Giô-na-than nổi giận, đứng dậy rời khỏi bàn tiệc. Chàng không ăn gì hết trong ngày thứ hai của tháng. Chàng buồn về việc Đa-vít, và bởi vì cha của chàng đã sỉ nhục chàng.

35. Sáng hôm sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng đến chỗ đã hẹn với Đa-vít. Có một thiếu niên đi theo chàng. 36. Chàng nói với nó: “Hãy chạy để nhặt những mũi tên mà ta sẽ bắn.” Cậu bé chạy đi, Giô-na-than bắn một mũi tên vượt qua nó. 37. Khi cậu bé chạy đến nơi có mũi tên mà Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên: “Mũi tên không phải ở phía trước của mầy hay sao?” 38. Giô-na-than kêu theo cậu bé: “Hãy chạy nhanh lên. Đừng dừng lại.” Cậu bé của Giô-na-than đã nhặt những mũi tên, rồi trở lại với chủ mình; 39. tuy nhiên cậu bé không biết gì cả, chỉ có Đa-vít và Giô-na-than hiểu việc gì. 40. Giô-na-than đưa cung tên cho cậu bé, rồi bảo nó: “Hãy đi, đem vào thành.”

41. Khi cậu bé đã đi khỏi, Ða-vít đứng dậy đi về phía nam. Chàng sấp mặt xuống đất, rồi cúi xuống ba lần. Họ hôn nhau và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42. Giô-na-than nói với Đa-vít: “Anh hãy đi bình an! Chúng ta đã nhân danh Đức Giê-hô-va lập lời thề với nhau rằng: ‘Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng dõi tôi và dòng dõi anh đến đời đời.’” Ða-vít đứng dậy ra đi, còn Giô-na-than thì trở vào trong thành.

Bản Dịch 1925

1. Đa-vít trốn khỏi Na-giốt trong Ra-ma, đến cùng Giô-na-than, mà nói rằng: Tôi đã làm chi, tội ác tôi là gì? Tôi đã phạm tội chi cùng cha anh, mà người toan hại mạng sống tôi? 2. Giô-na-than đáp cùng người rằng: Chẳng phải thế! anh không chết đâu. Cha tôi chẳng làm một sự gì, bất luận lớn hay nhỏ, mà chẳng nói trước với tôi. Vậy, nhân sao cha tôi giấu tôi sự nầy với tôi? Điều đó chẳng thể được. 3. Nhưng Đa-vít lại thề nguyền mà rằng: Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh, nên có nói rằng: Chớ nên cho Giô-na-than biết gì, kẻo nó phải lo buồn chăng. Song ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng sống của anh mà thề rằng, chỉ còn một bước cách tôi và sự chết mà thôi.

4. Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hễ anh muốn tôi làm điều gì, thì ta sẽ làm cho anh. 5. Đa-vít tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, tôi phải đi ngồi ăn chung bàn với vua. Hãy để cho tôi đi trốn trong đồng bằng cho đến chiều ngày thứ ba. 6. Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt, thì hãy nói cùng người rằng: Đa-vít có cố nài xin tôi cho nó đi về Bết-lê-hem, quê hương nó, vì đó cả nhà nó dâng của lễ hằng năm. 7. Nếu người đáp: Tốt, thì kẻ tôi tớ anh sẽ được bình yên. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người định ý hại tôi. 8. Vậy, hãy tỏ lòng nhân từ cho kẻ tôi tớ anh, bởi vì anh đã nhân danh Đức Giê-hô-va mà kết ước cùng kẻ tôi tớ anh. Song phần tôi ví có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi đi; cớ sao anh lại dẫn tôi đến cha anh? 9. Giô-na-than đáp lại rằng: Chớ có nghĩ như vậy! Trái lại, nếu tôi biết thật cha tôi định ý hại anh, dễ nào tôi chẳng cho anh hay? 10. Đa-vít đáp cùng Giô-na-than rằng: Nhưng nếu cha anh dùng lời nghiêm khắc đáp cùng anh, thì ai sẽ cho tôi hay? 11. Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hè, chúng ta hãy ra ngoài đồng. Cả hai đều đi ra ngoài đồng.

12. Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày mốt, tại giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu thấy chẳng có điều chi nên sợ cho anh, thì tôi không sai người nào đến cho anh hay biết; 13. còn nếu cha tôi quyết lòng làm hại anh, tôi sẽ cho anh hay trước, biểu anh đi, và anh sẽ đi bình yên. Bằng chẳng, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng nề! Cầu xin Đức Giê-hô-va ở cùng anh, như Ngài đã ở cùng cha tôi! 14. Và ngày sau, nếu tôi còn sống, có phải anh sẽ lấy sự nhân từ của Đức Giê-hô-va mà đãi tôi chăng? Nhưng nếu tôi chết, 15. dẫu khi Đức Giê-hô-va diệt hết thảy kẻ thù nghịch của Đa-vít khỏi mặt đất cho đến cùng, thì cũng chớ cất ơn thương nhà tôi đến đời đời. 16. Như vậy, Giô-na-than kết giao ước cùng nhà Đa-vít mà rằng: Đức Giê-hô-va sẽ báo thù những thù nghịch của Đa-vít. 17. Giô-na-than thương yêu Đa-vít như mạng sống mình vậy, nên khiến Đa-vít lại thề nữa.

18. Giô-na-than tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, sự vắng mặt anh người ta ắt sẽ thấy; vì chỗ anh sẽ trống. 19. Ngày mốt, chớ quên đi xuống mau đến nơi anh đã ẩn ngày trước, là ngày định làm việc, và anh sẽ đợi gần bên hòn đá Ê-xe. 20. Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía hòn đá đó dường như tôi bắn vào một cái bia. 21. Đoạn, tôi sẽ sai tôi tớ tôi, và bảo nó rằng: Hãy đi lượm các mũi tên. Nếu tôi nói với nó rằng: Kìa, các mũi tên ở bên nầy mầy, hãy lượm lấy đi, bấy giờ anh hãy đến; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, mọi việc đều bình an cho anh, chẳng có gì nên sợ hết! 22. Nhưng nếu tôi nói cùng đứa trẻ rằng: Kìa, các mũi tên ở bên kia mầy, bấy giờ anh khá đi, vì Đức Giê-hô-va khiến anh đi. 23. Còn về lời chúng ta đã nói nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi đến đời đời.

24. Vậy, Đa-vít ẩn trong đồng. Khi đến ngày mồng một, vua ngồi bàn đặng ăn bữa; 25. người ngồi nơi chỗ thường ngồi ở gần bên vách. Giô-na-than đứng dậy, và Áp-ne ngồi bên Sau-lơ; còn chỗ của Đa-vít thì bỏ không. 26. Ngày đó, Sau-lơ chẳng nói chi hết, vì tưởng rằng: Có sự gì rủi ro đã xảy đến cho hắn rồi! Chắc hẳn hắn không sạch, đã phải sự gì ô uế rồi. 27. Song ngày sau, là ngày mồng hai, chỗ của Đa-vít lại bỏ không nữa. Sau-lơ nói cùng Giô-na-than, con trai mình, rằng: Cớ sao con trai của Y-sai không đến dự ăn bữa hôm qua và ngày nay? 28. Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ rằng: Đa-vít có nài xin phép tôi đi đến Bết-lê-hem, 29. mà rằng: Xin để tôi đi; vì nhà chúng tôi có một sự tế tự trong thành, mà anh tôi đã dặn tôi phải đi đến. Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt người, xin cho phép tôi lập tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn.

30. Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian tà và bội nghịch kia, ta biết mầy có kết bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ nhục cho mầy, và đáng hổ nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31. Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32. Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm điều gì? 33. Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn biết cha mình đã nhất định giết Đa-vít. 34. Giô-na-than bèn chổi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ nhục người.

35. Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi tớ trẻ theo người. 36. Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37. Khi kẻ tôi tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38. Giô-na-than lại kêu kẻ tôi tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39. Vả, tôi tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết điều đó là gì. 40. Giô-na-than trao binh khí cho tôi tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41. Khi tôi tớ đã đi rồi, Đa-vít chổi dậy từ phía nam, sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn.

42. Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình an; chúng ta đã nhân danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng dõi tôi và dòng dõi anh đến đời đời. 20. -43 Vậy, Đa-vít chổi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.

Bản Dịch 2011

Tình Bạn Giữa Ða-vít và Giô-na-than

1 Bấy giờ Ða-vít rời khỏi Na-i-ốt trong vùng Ra-ma và đi trốn. Ông đến gặp Giô-na-than và nói, “Em đã làm gì sai? Em có tội tình gì? Em đã có lỗi gì đối với cha anh, mà ông đã tìm cách giết em?”

2 Giô-na-than nói với ông, “Không đời nào! Em sẽ không chết đâu. Này, cha anh không làm điều gì, hoặc lớn hoặc nhỏ, mà không bàn trước với anh. Tại sao cha anh giấu anh việc này? Không có chuyện như vậy đâu.”

3 Ða-vít lại thề và nói, “Cha anh chắc biết rằng em được ơn trước mặt anh, nên có lẽ ông đã nghĩ, ‘Ðừng để Giô-na-than biết điều này, kẻo nó buồn.’ Nhưng có CHÚA hằng sống chứng giám và em xin chỉ mạng sống anh mà thề rằng giữa em và cái chết chỉ còn một bước mà thôi.”

4 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Bây giờ em muốn gì anh sẽ làm cho.”

5 Ða-vít đáp với Giô-na-than, “Ngày mai là ngày đầu tháng, đáng lý em phải dùng bữa chung với đức vua. Nhưng xin anh cho em đi, để em vào trong đồng mà trốn cho đến chiều tối ngày thứ ba. 6 Nếu cha anh có hỏi gì về em, xin anh nói giùm rằng, ‘Ða-vít có nài nỉ con, xin cho nó về Bết-lê-hem thành của nó để dự cuộc tế lễ hằng năm của mọi người trong gia đình nó.’ 7 Nếu đức vua nói, ‘Tốt lắm,’ thì tôi tớ anh sẽ được an toàn; nhưng nếu người đùng đùng nổi giận, thì xin anh biết rằng chắc chắn người đã quyết tâm làm điều ác rồi. 8 Vậy xin anh đối xử tốt với tôi tớ anh, vì anh và tôi tớ anh đã lập một giao ước với nhau trước mặt CHÚA. Còn nếu anh thấy em có lỗi gì thì xin anh hãy tự tay giết em đi, vì tại sao anh nỡ đem nộp em cho cha anh?”

9 Giô-na-than nói, “Không đời nào có chuyện ấy đâu. Nhưng nếu anh biết chắc cha anh có ác ý và muốn hại em, anh sẽ báo cho em hay.”

10 Ða-vít lại nói với Giô-na-than, “Ai sẽ báo cho em biết cha anh sẽ đáp lời anh cách xẳng xớm bây giờ?”

11 Giô-na-than trả lời Ða-vít, “Hãy đi, chúng ta hãy ra ngoài đồng.” Vậy hai người đi ra ngoài đồng. 12 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Nguyện CHÚA, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chứng giám! Ngày mai hoặc ba ngày nữa, vào giờ này, anh sẽ dọ ý cha anh. Nếu cha anh có ý tốt đối với Ða-vít mà anh không sai người đến báo cho em hay, 13 nguyện CHÚA sẽ phạt Giô-na-than cách nặng nề. Còn nếu cha anh có ác ý, muốn hại em, anh sẽ báo cho em biết, để em trốn đi, hầu được an toàn. Cầu xin CHÚA ở với em cũng như Ngài đã từng ở với cha anh. 14 Em sẽ lấy đức nhân từ của CHÚA đối xử với anh, để anh được sống; còn nếu anh chết rồi, 15 thì mãi mãi em sẽ không bao giờ dứt bỏ lòng nhân từ của em đối với gia đình anh, cho dù CHÚA có diệt mọi kẻ thù của Ða-vít khỏi mặt đất đi nữa.”

16 Vậy Giô-na-than lập một giao ước với nhà Ða-vít rằng, “Nguyện CHÚA hạch tội mọi kẻ thù của Ða-vít.” 17 Giô-na-than cũng bắt Ða-vít thề, bởi vì ông rất thương Ða-vít. Ông thương Ða-vít như thương chính mạng sống mình. 18 Ðoạn Giô-na-than nói với Ða-vít, “Ngày mai là ngày đầu tháng, và em sẽ vắng mặt. Ghế của em sẽ trống. 19 Ðến ngày thứ ba, em hãy mau xuống nơi đã hẹn hôm trước và núp sau Vầng Ðá Ê-xên. 20 Anh sẽ bắn ba mũi tên vào một bên của vầng đá ấy, như thể anh nhắm bắn một mục tiêu. 21 Rồi anh sẽ sai một đứa trẻ và bảo rằng, ‘Hãy đi, kiếm mấy mũi tên đem về đây.’ Nếu anh bảo nó, ‘Kìa, mấy mũi tên ấy ở bên cạnh ngươi, hãy lượm lên,’ thì em hãy ra, vì có CHÚA hằng sống chứng giám, em sẽ được an toàn và không có gì nguy hiểm. 22 Nhưng nếu anh bảo đứa trẻ ấy, ‘Kìa, mấy mũi tên đó ở trước mặt ngươi,’ thì em hãy ra đi bình an, vì CHÚA đã bảo em hãy ra đi. 23 Còn những gì em và anh đã nói với nhau, nguyện CHÚA sẽ chứng giám giữa em và anh mãi mãi.”

24 Vậy Ða-vít đi trốn trong đồng. Ngày đầu tháng đến, vua ngồi xuống dự tiệc. 25 Vua ngồi vào ghế mình như mọi khi, cái ghế ở sát tường. Giô-na-than ngồi đối diện, Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, còn chỗ Ða-vít thì trống. 26 Nhưng hôm ấy Sau-lơ không nói gì, vì ông nghĩ, “Chắc có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27 Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng trống nữa. Sau-lơ hỏi Giô-na-than con trai ông, “Tại sao con trai của Giê-se không đến ăn, cả hôm qua lẫn hôm nay vậy?”

28 Giô-na-than đáp với Sau-lơ, “Ða-vít có năn nỉ con cho nó về Bết-lê-hem. 29 Nó nói với con rằng, ‘Xin vui lòng cho tôi đi, vì gia đình tôi có cuộc tế lễ trong thành, anh tôi bảo tôi phải về dự. Vậy bây giờ nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin anh làm ơn cho tôi đi về thăm các anh tôi.’ Vì thế nó không đến dùng bữa với phụ hoàng được.”

30 Bấy giờ Sau-lơ đùng đùng nổi giận Giô-na-than. Ông rầy la ông ấy, “Hỡi thằng con hư đốn và phản nghịch kia! Mày tưởng tao không biết mày đã kết bạn với thằng con của Giê-se, để mày sẽ bị nhục và mẹ đã sinh ra mày phải bị nhục sao? 31 Hễ thằng con của Giê-se còn sống trên đất bao lâu thì địa vị của mày và vương quốc của mày sẽ không được vững bấy lâu. Vậy bây giờ hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó chắc chắn phải chết.”

32 Giô-na-than đáp lại với Sau-lơ cha ông, “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33 Sau-lơ chộp lấy cây giáo và phóng vào người Giô-na-than để giết ông ấy. Vì thế Giô-na-than biết chắc chắn rằng cha ông đã nhất định giết Ða-vít. 34 Giô-na-than nổi giận và đứng dậy khỏi bàn tiệc. Suốt ngày hôm đó, ngày thứ hai trong tháng, ông không ăn gì cả, vì ông đau buồn cho Ða-vít, bởi cha ông đã đối xử với Ða-vít cách đáng thẹn.

35 Sáng hôm sau Giô-na-than ra đồng theo như giờ đã hẹn với Ða-vít. Có một cậu thiếu niên đi với ông. 36 Ông nói với cậu ấy, “Hãy chạy đi lượm mấy mũi tên ta bắn.” Cậu bé vừa bắt đầu chạy thì ông bắn một mũi tên vượt qua phía trước cậu ấy. 37 Khi cậu bé đến nơi mũi tên Giô-na-than đã bắn trước, Giô-na-than la cậu bé và nói, “Mũi tên há không phải ở trước mặt ngươi sao?” 38 Giô-na-than lại la cậu bé nữa, “Chạy mau lên! Chạy lẹ lên! Chớ chậm trễ!” Vậy cậu bé chạy đi lượm tất cả các mũi tên ấy rồi đem lại cho chủ nó, 39 nhưng nó không biết gì cả, chỉ có Giô-na-than và Ða-vít biết ý nghĩa của các câu nói ấy thôi. 40 Ðoạn Giô-na-than trao các vũ khí của ông cho cậu bé và bảo nó, “Hãy đi, hãy mang chúng về trong thành trước.”

41 Ðợi cho cậu bé đã đi khỏi rồi, Ða-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá, sấp mặt xuống đất, và lạy ba lần. Hai người bạn ôm nhau, hôn chào nhau, và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Em hãy đi bình an. Chúng ta đã nhân danh CHÚA mà thề với nhau rồi. Nguyện CHÚA sẽ ở giữa em và anh, giữa dòng dõi em và dòng dõi anh mãi mãi.” Ðoạn Ða-vít đứng dậy và lên đường, còn Giô-na-than trở về trong thành.

Tài Liệu